Lục Địa Kiện Tiên (Dịch)

Chương 3189 - Chương 3189 - Cố Nhân Không Nên Xuất Hiện

Chương 3189 - Cố nhân không nên xuất hiện
Chương 3189 - Cố nhân không nên xuất hiện

Nếu Vạn Quy Nhất thấy cảnh này, nàng ban đầu ở trên Kim Đỉnh đại sát tứ phương, quá quan trảm tướng… chỉ sợ hình tượng cường giả sẽ triệt để sụp đổ.

Hai người một mực đi về phía trước, tuy ánh đèn nhìn không xa, nhưng đi lại mất một đoạn thời gian.

Bởi vì đây là một hoàn cảnh mới, trong lòng hai người cảnh giác, thời khắc chú ý xung quanh, cũng không dám phi hành, thời điểm đến gần đèn đuốc, sắc trời đã triệt để tối.

Lúc này bọn họ mới chú ý tới, ánh lửa là từ trong một miếu hoang loáng thoáng phát ra, quy mô của ngôi miếu này không nhỏ, nhưng quá rách nát, khắp nơi cỏ dại rậm rạp, các loại dây leo dọc theo đại thụ, vách tường lan tràn ra, từng cây nhìn dữ tợn không gì sánh được, giống như cự mãng.

Trên đất là bàn đá vỡ nát, pho tượng sụp đổ, phía trên có bùn đất tro bụi thật dày, biểu hiện ngôi miếu này đã trải qua năm tháng ăn mòn dài dằng dặc.

Hai người liếc nhau, loại miếu thờ ở dã ngoại hoang vu, rách nát đã lâu này, hiển nhiên là đã sớm bị vứt bỏ, bên trong làm sao có người nhóm lửa?

- Có phải là đám người sư phụ không?

Thu Hồng Lệ tràn ngập chờ mong.

- Không quá giống, đề cao cảnh giác.

Tổ An trầm giọng nói.

Hai người cẩn thận từng li từng tí tới gần miếu, bỗng nhiên dưới chân dẫm lên một vật cứng, Tổ An phát giác khác thường, ngồi xổm xuống xem xét, nguyên lai là một bia đá đứt gãy, phía trên loáng thoáng còn có chữ.

Thu Hồng Lệ phất tay, bùn đất bị thổi sạch, lộ ra ba chữ:

- Nhược Lan Tự.

Tổ An:

- ? ? ?

- A Tổ, làm sao vậy?

Phát giác được thần sắc của hắn khác thường, Thu Hồng Lệ khẩn trương hỏi.

- Không có gì, nhớ tới một vài chuyện trước kia mà thôi.

Tổ An nghĩ thầm may mắn không phải Lan Nhược Tự.

Hai người tiếp tục đi vào cửa miếu, cửa lung lay sắp đổ, dường như gió thổi qua sẽ rơi xuống, hơn nữa thỉnh thoảng phát ra tiếng vang kẽo kẹt kẽo kẹt kỳ quái, nếu là người bình thường đi qua, tất nhiên sẽ làm những cửa sổ này phát ra thanh âm chói tai, may mắn hai người đều là cao thủ, rơi xuống đất im ắng.

Một đường đi vào trong, khắp nơi đều là mạng nhện thật dày, đáng tiếc trên mạng một con nhện cũng nhìn không thấy, ánh mắt hai người tụ tập ở chủ điện, ánh lửa là từ chỗ đó truyền đến.

- Cánh gà nướng, ta thích ăn nhất...

Đúng lúc này truyền đến một tiếng ca cổ quái, tiếng ca giống như vịt đực, chói tai khó nghe.

Thu Hồng Lệ buông lỏng một hơi, bên trong là người, hơn nữa nhìn điệu bộ này, hẳn không có nguy hiểm gì.

Thần sắc của Tổ An lại cổ quái, sao nghe thanh âm này quen tai thế nhỉ? Hai người tới cửa, căn bản không cần tìm chỗ nhìn trộm, bởi vì trên những cửa sổ này tràn ngập vết nứt.

Chỉ thấy trong phòng bày một đống lửa, một người trẻ tuổi hình dáng tướng mạo bỉ ổi đang ngồi ở bên cạnh, trên đống lửa làm một cái giá đỡ thô sơ, dùng một cây côn gỗ cắm vật nướng.

Nhìn trên gậy gỗ cắm một cái bánh bao không nhân, Thu Hồng Lệ đầu đầy dấu chấm hỏi, thế giới này coi bánh bao là gà nướng?

Thần sắc Tổ An thì cổ quái không gì sánh được, tại sao lại nhìn thấy hắn ở chỗ này?

Trong lúc nhất thời không dám xác định phỏng đoán trước đó.

- Người nào?

Hai người không có tận lực che dấu, lúc này người bên trong cũng phát hiện bọn họ, trực tiếp rút ra một cây đao bổ tới, kình phong mang theo đốm lửa bay trên trời.

Thu Hồng Lệ chau mày, tuy tu vi của gia hỏa này không tệ, nhưng so với hai người lại kém xa lắm.

Nàng đang muốn xuất thủ giáo huấn đối phương, ai biết Tổ An đè tay nàng lại. Cảm nhận được hắn ngăn cản mình, Thu Hồng Lệ hơi nghi hoặc.

Lúc này gia hỏa răng hô kia cũng thấy rõ hai người, ồ một tiếng, vội vàng thu đao lại:

- Lão đại, tại sao ngươi lại ở chỗ này?

Thu Hồng Lệ:

- ? ? ?

Lão đại?

Tổ An cũng cười chạy tới ôm đối phương:

- Đúng vậy, ta cũng không ngờ tới sẽ đụng phải ngươi ở chỗ này.

Nguyên lai người này chính là Vi Tác ở Minh Nguyệt học viện, nghĩ đến lúc trước vừa tới thế giới này, rất nhiều tình báo là đối phương giới thiệu.

Đặc biệt nghĩ đến đối phương mặt mày hớn hở giới thiệu thập đại mỹ nữ của Minh Nguyệt học viện, hắn liền không khỏi hiểu ý cười cười.

Lúc này Vi Tác cũng nhìn thấy Thu Hồng Lệ, nhìn bộ dáng sáng rực rỡ tuyệt luân của đối phương, hắn rõ ràng ngẩn ngơ, nhịn không được kéo Tổ An qua một bên:

- Lão đại không hổ là lão đại, nữ nhân bên cạnh một cái đỉnh hơn một cái, thập đại mỹ nữ của học viện xém chút bị ngươi một mẻ hốt gọn, vậy mà còn ở bên ngoài có nữ tử tư sắc như thế, có thời gian truyền thụ cho ta chút kỹ xảo tán gái?

Tổ An sững sờ:

- Tán gái rất khó sao? Trực tiếp đến hỏi cô nương nhìn trúng có nguyện ý kết giao với mình hay không là được.

- Cái này cũng được?

Vi Tác hồ nghi, ta ít đọc sách, ngươi đừng gạt ta. Tổ An khẳng định gật đầu:

- Dù sao nhiều năm như vậy ta còn chưa thấy ai cự tuyệt.

Bình Luận (0)
Comment