Tổ An đứng dậy, chuẩn bị đi điều tra một phen. Lúc này Vi Tác vội vàng kéo hắn lại:
- Lão đại, phương diện này ngươi phải học lão giang hồ như ta một chút, ở dã ngoại hoang vu, vì sao lại có giai nhân đánh đàn, hiển nhiên là bẫy rập.
Tổ An cười nói:
- Ta biết, chỉ muốn nhìn đối phương đến cùng làm cái quỷ gì.
- Đối phương đã cố ý, hiển nhiên sẽ không từ bỏ ý đồ, chúng ta ở chỗ này chờ không phải cũng vậy, còn tránh cho không cẩn thận đi vào bẫy rập mà đối phương chuẩn bị tốt.
Vi Tác lấy kinh nghiệm người từng trải phổ cập khoa học.
Tổ An nghĩ cũng phải, bây giờ vừa tới thế giới này, hai mắt đen thui, nên cẩn thận là hơn, trước xem tình huống một chút lại nói.
Quả nhiên, tiếng đàn kia đánh một lúc, thấy không có người ra ngoài, đột nhiên biến mất. Lại cách một hồi, ngoài cửa truyền tới tiếng đập cửa gấp rút, loáng thoáng nhìn thấy một bóng người nhỏ nhắn mềm mại:
- Có người không, cứu mạng!
Thanh âm của nữ tử mềm mại dễ nghe, không thấy mặt cũng có thể cảm giác được khí tức điềm đạm đáng yêu.
Vi Tác nghe được thanh âm êm tai, nhất thời hai mắt tỏa sáng, vội vàng đứng lên đi ra ngoài.
Nhìn thấy hắn vội vàng, Tổ An ngăn hắn lại:
- Cẩn thận có trá!
Dã ngoại hoang vu, đừng nói bóng người, động vật cũng không thấy một con, làm sao lại có tiếng đàn, tiếp lấy chạy tới một cô nương yếu đuối cầu cứu, nhìn thế nào cũng thấy có vấn đề nha.
Vi Tác đẩy tay hắn ra:
- Ta chính là vì cái này tới.
Tổ An:
- ? ? ?
Thu Hồng Lệ:
- ? ? ?
Vi Tác xông về phía trước mấy bước, dường như nhớ tới cái gì, vội vàng trở về chạy, vừa chạy vừa dặn dò Tổ An:
- Các ngươi đừng nhúc nhích, đợi lát nữa ta đi mở cửa.
Tổ An và Thu Hồng Lệ liếc nhau, có chút không hiểu hắn đang làm gì.
Chỉ thấy Vi Tác nhanh chóng từ trong túi móc ra một bộ y phục thư sinh khoác ở bên ngoài, đồng thời chạy ra sau tượng Phật, lấy một cái giỏ trúc đựng sách vác trên lưng, lúc này mới hài lòng gật đầu.
Không thể không nói bộ dáng này xác thực như thư sinh hào hoa phong nhã, chỉ tiếc hai cái răng hô kia, lại thêm thần sắc bỉ ổi, có chút không hợp hình dạng này.
- Ngươi đây là?
Thu Hồng Lệ nhịn không được hỏi.
Vi Tác cười đắc ý:
- Các ngươi không biết sao, thư sinh và nữ quỷ là tuyệt phối, ta nghe nói nơi này có quỷ, nên cố ý chuẩn bị quần áo này.
Thu Hồng Lệ giật mình:
- Ai nói?
- Ngươi chưa từng xem Thiện Nữ U Hồn?
Vẻ mặt Vi Tác nghi hoặc.
- Nghe nói là một công tử tài hoa tặng cho một hoa khôi, hiện tại cực kỳ nổi tiếng.
Thu Hồng Lệ lắc đầu, trong khoảng thời gian này nàng vì ứng đối hành trình Tử Sơn, một mực bế quan tu luyện, không quá lý giải sự tình ngoại giới.
Nghĩ thầm cũng không biết vị hoa khôi nào hạnh phúc như thế, công tử kia không đưa vàng bạc tục vật, mà đưa cố sự, hiển nhiên là một nhân sĩ lịch sự tao nhã, nàng từng làm qua hoa khôi một đoạn thời gian, tự nhiên rõ ràng môn đạo bên trong, thổ hào khắp nơi có thể thấy được, nhưng nhã sĩ lại vạn người chọn một, từ đáy lòng chúc phúc hai người.
Lúc này thần sắc của Tổ An lại cổ quái, bởi vì hắn nhớ tiểu thuyết Thiện Nữ U Hồn này là hắn đưa cho Khổng Nam Vũ và Nam Huân, đặc biệt là nhằm vào Nam Huân, không nghĩ tới các nàng lại xuất bản nó đi.
Lúc này trong đầu vang lên thanh âm của Mị Ly:
- Chậc chậc chậc, lại còn chuyên môn viết tiểu thuyết cho nữ quỷ, khi nào rảnh cũng viết cho sư phụ một bộ?
Nghe được thanh âm của nàng, Tổ An vui vẻ, trong bóng tối đáp:
- Ngươi cũng không phải nữ quỷ.
Mị Ly hừ một tiếng:
- Còn không phải bị ngươi hại, không có thân thể chỉ có hồn thể, có gì khác những nữ quỷ cái kia.
Tổ An vội vàng lấy lòng:
- Mấy năm nay ta không phải một mực tìm tài liệu tái tạo thân thể cho ngươi sao, đã tìm được một nửa...
- Cái này còn tạm được.
Lúc này Mị Ly mới hài lòng gật đầu.
Mà lúc này, Vi Tác đã hứng thú bừng bừng chạy tới mở cửa, ngoài cửa quả nhiên có một nữ tử mỹ lệ, quần áo lộn xộn rách nát, hẳn là vừa rồi bối rối chạy trốn, bị cành cây ven đường làm rách.
Nhìn dung mạo của nữ tử, Vi Tác trợn cả mắt, tuy nàng này kém Thu Hồng Lệ một chút, nhưng đủ để làm hoa khôi ở đại đa số thanh lâu, đối với Vi Tác mà nói, ngày bình thường loại này đã là tồn tại cao không thể chạm.
Đặc biệt là thấy được da thịt trắng tuyết sau quần áo, cả người hắn liền căng cứng.
Lúc này Thu Hồng Lệ bí mật truyền âm cho Tổ An:
- A Tổ, nàng này có chút cổ quái.
Tổ An gật đầu, lấy tu vi của hai người bây giờ, nhạy bén ý thức được khí tức của đối phương có chút đặc biệt, dường như hư vô mờ mịt, lại có một cỗ âm lãnh.
Nhưng kỳ quái là không hề giống những khô lâu binh trước kia nhìn thấy, trên thân không có tử khí gì.