Trong lòng Triệu Hạo nhảy một cái, lấy tu vi hắn tự nhiên ẩn ẩn sờ đến pháp tắc thế giới, rõ ràng nếu thế giới này thiết lập như vậy, mình sẽ không cách nào kháng cự.
Nghĩ tới đây hắn không dám tiếp tục ra tay, bằng không thật chọc giận đối phương, thì không phải ý kiến hay.
Thế nhưng nếu không đáp lại được vấn đề...
Đúng lúc này, quái vật kia đã mở miệng.
- A, hết thảy 5 người, vì bớt việc, trực tiếp ra một vấn đề đi.
Chỉ thấy nó tiện tay phất một cái, giữa không trung hiện lên hư ảnh 9 cái bánh nướng, đồng thời còn có một thanh đao.
Sau đó nó nói.
- Vấn đề là làm sao một đao bình quân chia 9 cái bánh nướng này cho 5 người.
Năm người giật mình, suy nghĩ vấn đề này thật cổ quái.
Nhìn rất đơn giản, nhưng ngẫm nghĩ lại thấy cực kỳ phiền phức.
Lý Trường Sinh và Huyền Bát Cảnh là Đạo Môn tông chủ, vốn là thiên tài tài năng xuất chúng, cũng tương đối am hiểu thuật số, rất nhanh bắt đầu suy tư.
Chín cái bánh muốn bình quân chia cho 5 người là làm được, nhưng khẳng định không chỉ một đao.
Chẳng qua nếu đao pháp đủ tinh diệu, một đao có nhiều biến hóa, nói không chừng có thể làm được, chỉ bất quá như vậy quái vật kia có nhận này là một đao hay không thì là vấn đề khác.
Hơn nữa hư ảnh ở giữa không trung chưa hẳn chịu được đao pháp như thế, nói không chừng thời điểm xẹt qua dẫn đến quang ảnh tiêu tán, những bánh này cũng hủy...
Cả đám rơi vào trầm mặc, quyết định chờ người khác đáp trước, mình nói không chừng có thể từ bên trong lấy được dẫn dắt.
Coi như không được, cũng có nhiều chút thời gian suy nghĩ.
Thấy mấy người rơi vào trầm mặc, Sphinx âm trầm nói.
- Trả lời vấn đề là có thời gian hạn chế, nếu trong một nén nhang không có người trả lời được, ta sẽ lấy đi linh hồn của các ngươi.
Hư không bên cạnh xuất hiện hư ảnh một cây hương thiêu đốt, nhất thời tạo cho mọi người cảm giác áp bách.
Lúc này quái vật kia lại mở miệng nói.
- Vấn đề này các ngươi ai đáp đúng đều tính tất cả mọi người vượt qua kiểm tra.
- Đúng rồi, hữu tình nhắc nhở các ngươi một câu, vấn đề này trả lời càng muộn, nói không chừng càng ăn thiệt thòi.
Nghe nó nói như vậy, vẻ mặt mọi người nghi hoặc, nếu người nào đáp đúng tất cả mọi người sẽ vượt qua kiểm tra, vì sao lại nói trả lời càng muộn càng ăn thiệt thòi?
Lúc này Triệu Hạo tiến lên một bước, đi tới trước mặt hư ảnh cây đao kia.
- Ta đến chia!
Thấy hắn bình tĩnh, tựa hồ tính trước kỹ càng, Lý Trường Sinh và Huyền Bát Cảnh vui mừng, nghĩ thầm hoàng thượng không hổ là hoàng thượng, cảm giác ôm bắp đùi cường giả đỉnh phong thật tốt.
Quái vật kia cười như không cười nhìn hắn.
- Nhất định phải chia đúng nha, bằng không coi như ngươi mạnh hơn, dựa theo pháp tắc của thế giới này, linh hồn ngươi sẽ bị ta mang đi.
Triệu Hạo không có trả lời, cầm đao vạch ra sau một cái, sau đó từ tốn nói.
- Ta chia xong, một người ba cái.
Hai người kia vốn rướn cổ lên nhìn hắn chia như thế nào, ai biết cổ họng mát lạnh, cả người như rớt vào hầm băng, sau đó triệt để chìm vào trong bóng tối.
Lý Trường Sinh và Huyền Bát Cảnh giật mình, nhìn hai người bị một đao mất mạng, sắc mặt tái nhợt không gì sánh được.
Bọn họ đều không thấy rõ Triệu Hạo xuất đao như thế nào!
Bất quá ai có thể nghĩ tới, hắn sẽ vung đao với đồng bạn.
Quái vật kia khẽ giật mình, hiển nhiên cũng bị một màn này dọa sợ, một lúc lâu sau mới nói.
- Không nghĩ tới còn có thể chia như vậy.
Sau khi nói xong, cả người hóa thành hắc ảnh vặn vẹo biến mất, trên thân mấy người bao phủ một loại pháp tắc thần bí nào đó cũng biến mất không thấy.
Thần sắc Triệu Hạo bình tĩnh, dậm chân đi ra ngoài.
- Cùng nhau thăm dò thế giới mới này đi.
- Vâng vâng vâng!
Lý Trường Sinh và Huyền Bát Cảnh đều chấn động, không ngừng đuổi theo.
...
Lại nói bên Tổ An, Vi Tác đang quở trách hắn.
- Lão đại, không phải ta nói ngươi, vừa rồi ngươi trang chính nhân quân tử làm gì, vừa vặn có thể tương kế tựu kế thám thính chút tình báo, dù sao ngươi là nam nhân, sẽ không lỗ lã.
- Ho khan!
Sắc mặt Thu Hồng Lệ bất thiện nhìn hắn.
Vi Tác nghĩ thầm khó trách, có ngươi ở bên người, lão đại có cái tâm kia cũng không có can đảm.
Hắn vội vàng nói.
- Theo ta thấy nếu quả thật có quỷ mà nói, khẳng định sẽ không dễ dàng từ bỏ ý đồ, kế tiếp để ta tới, ngươi đừng đoạt, ngươi đoạt cũng chỉ lãng phí.
Tổ An mỉm cười.
- Tốt, không đoạt với ngươi.
Nhìn hắn cười rộ lên tuấn lãng, Vi Tác cũng ngẩn ngơ, vội vàng nói.
- Không được không được, lão đại ngươi quá tuấn tú, ngươi đứng ở chỗ này, nữ quỷ chỉ sẽ tìm ngươi.
Thần sắc Tổ An cổ quái.
- Thôi được, chúng ta ra ngoài đi dạo, xem có thể tìm được nữ quỷ vừa rồi hỏi chút tình huống hay không.
Vi Tác mừng rỡ.
- Như thế rất tốt!
Không có lão đại ở bên cạnh, nói không chừng mình có thể đạt được ước muốn.