Những quốc gia này quy mô không lớn, nhỏ nhất quản lý chỉ một hai thành mà thôi.
Nói là quốc gia, còn không bằng nói là lĩnh chủ, thành chủ càng thỏa đáng.
Các thế lực vì tranh đoạt tài nguyên và tài phú, mấy năm liên tục chinh chiến, dân chúng lầm than.
- Những quan phủ kia quản hạt chỉ là một mẫu ba phần đất mà thôi, ra lãnh địa của mình sẽ không có người nhận.
Lão bản kia suy nghĩ một chút đáp.
- Nếu cô nương muốn tìm người mà nói, có thể thông qua Hiệp Hội Mạo Hiểm.
- Hiệp Hội Mạo Hiểm?
Yến Tuyết Ngân khẽ giật mình, danh tự sao nghe kỳ quái như thế, quy tắc mệnh danh khác thế giới của mình một trời một vực.
- Đúng vậy, các thế lực đều có địa bàn của mình, không liên quan đến nhau, bất quá Hiệp Hội Mạo Hiểm ở thế lực nào cũng có, tin tức của bọn họ linh thông nhất.
Lão bản kia nói.
- Bất quá bọn hắn sẽ không dễ dàng bán tình báo cho ngoại nhân, chỉ có làm thành viên, đẳng cấp càng cao, có thể tìm đọc tình báo càng nhiều.
- Nếu cô nương muốn mà nói, hoàn toàn có thể gia nhập Hiệp Hội Mạo Hiểm, thành một Mạo Hiểm Giả.
Yến Tuyết Ngân chau mày.
- Chẳng lẽ dễ dàng gia nhập như vậy?
Phải biết một môn phái thu đệ tử đều rất nghiêm khắc mới đúng.
Lão bản kia cười nói.
- Nói khó cũng không khó, nói dễ cũng không dễ, chỉ cần hoàn thành một nhiệm vụ bọn họ tuyên bố, thì có thể tự động thành Mạo Hiểm Giả, theo số lần hoàn thành nhiệm vụ càng nhiều, đẳng cấp tương ứng sẽ càng cao.
Sau đó hắn cảm khái nói.
- Cái thế đạo này rất loạn, quỷ quái hoành hành, khắp nơi đều là nguy hiểm, cho nên nhiệm vụ mạo hiểm cũng rất nhiều.
- Quỷ quái?
Yến Tuyết Ngân hơi biến sắc, ngữ khí của đối phương tựa hồ không phải là một loại hình dung.
- Đúng vậy, các loại yêu ma quỷ quái đều có...
Lão bản đại khái giảng cho nàng một chút tình huống.
Yến Tuyết Ngân nghe mà âm thầm kinh hãi, nàng xuất thân Đạo môn, cũng có một chút phương pháp khu tà, nhưng đối phó sinh vật tử linh có linh trí khắp nơi, lại hơi có vẻ thiếu thốn.
Tiếp xuống nàng lại hỏi thăm lão bản vài vấn đề, lão bản kiên nhẫn giải đáp, sau đó liếc nhìn bên ngoài, khuyên nhủ.
- Cô nương, bây giờ sắc trời đã muộn, không bằng ở nơi này nghỉ ngơi một đêm, ban đêm ở dã ngoại, không có chỗ dung thân là rất nguy hiểm.
Yến Tuyết Ngân nghĩ đến vừa rồi đối phương nói những yêu ma quỷ quái kia, suy nghĩ mình phải nhanh tìm được đám người A Tổ, cũng không muốn phức tạp tất yếu, vì vậy gật đầu.
- Vậy làm phiền lão bản.
- Không phiền phức, không phiền phức, mở cửa làm ăn, chúng ta cao hứng còn không kịp.
Lão bản gãi gãi đầu, biểu lộ chất phác.
Trời tối người yên, mấy thân ảnh rón rén xuất hiện ở ngoài cửa phòng Yến Tuyết Ngân, cẩn thận từng li từng tí dùng đao mở chốt cửa, đẩy cửa phòng ra, nhìn nữ tử mỹ lệ ngủ trên giường.
Một người buông lỏng cười lên ha ha.
- Lão đại, trước đó ngay cả Hoành Hành Ngũ Bá cũng gãy ở trong tay nữ nhân này, nữ nhân này là nhân vật hung ác, trước đó ta còn lo lắng chúng ta sẽ gặp nguy hiểm.
Cầm đầu đương nhiên là lão bản khách sạn, lúc này trên mặt hắn hiện lên nụ cười âm hiểm, nơi nào còn có đàng hoàng chất phác như trước đó.
- Hoành Hành Ngũ Bá chỉ biết cậy mạnh, cũng xứng so với ta, nàng trúng Cực Nhạc Tán của ta, lúc này mặc nàng tu vi lại cao, cũng chỉ có thể mặc ta xâm lược.
Nhìn dung nhan tuyệt thế cùng tư thái của đối phương, hô hấp của hắn dồn dập, hôm nay mình thật sự là diễm phúc sâu.
Một thủ hạ khác nghi ngờ nói.
- Nàng tu vi thâm bất khả trắc, trải qua sự tình Ngũ Bá, khẳng định sẽ càng cảnh giác, lão đại ngươi làm sao để cho nàng trúng độc được?
- Ta phân biệt hạ độc ở trong nước trà và ngọn nến, chỉ một loại không có độc, hợp lại mới có độc, mặc nàng cẩn thận hơn cũng chạy không thoát.
Lão bản kia đắc ý cười nói.
- Thì ra là thế...
Lúc này có tiếng than thở vang lên.
Lão bản kia cảm thấy tóc gáy toàn thân dựng lên, nhìn lại, Yến Tuyết Ngân đã đứng dậy.
- Ngươi... Ngươi không trúng độc?
Lão bản kia vong hồn đại mạo.
Yến Tuyết Ngân trầm mặc, những năm này nàng hành tẩu giang hồ, bởi vì quá mức mỹ lệ, không biết để bao nhiêu người ngấp nghé, bẫy rập âm mưu gì chưa thấy qua.
Lại thêm Bạch Ngọc Kinh có rất nhiều đan dược và pháp bảo tránh độc, tự nhiên không e ngại những thứ này.
Chỉ bất quá những thứ này không cần thiết giải thích.
Lúc này lão bản kia hét lớn.
- Sợ cái gì, mọi người cùng nhau xông lên.
Những tiểu nhị khác vội vàng rút đao, làm hắc điếm, tự nhiên đều là thế hệ đầu đao liếm máu, rất nhanh gào gào kêu lấy đánh tới Yến Tuyết Ngân.
Bất quá gió lạnh nổi lên, bọn họ còn chưa kịp phản ứng, đã cảm giác huyết dịch của mình bị đông lại, sau đó rơi vào trong hắc ám vô biên.
Nhìn mấy tượng đá trước mắt, bộ dáng dữ tợn còn lờ mờ có thể thấy được, Yến Tuyết Ngân thở dài.
- Chiến loạn liên tục, mạnh được yếu thua, thế nhân vô tri tàn nhẫn, khó trách sẽ có yêu ma quỷ quái hoành hành.
Đi tới thế giới này, nàng phát hiện một người tốt cũng không có, thực là nhìn thấy mà giật mình.
...
Lại nói đám người Triệu Hạo thông qua Sphinx khảo nghiệm, tìm kiếm manh mối liên quan tới thế giới này khắp nơi.
Chỉ tiếc xung quanh là dã ngoại hoang vu, trong ngàn dặm hoang tàn vắng vẻ.
Thời điểm mấy người cảm thán thế giới này hoang vu, bỗng nhiên có một quái vật đi ngang qua.
Toàn thân quái vật này có sương mù màu đen dày đặc, tựa hồ thân thể do rất nhiều thi thể ghép lại mà thành, thỉnh thoảng còn đang ngọ nguậy, rất nhiều người khuôn mặt dữ tợn, tựa hồ đang thừa nhận thống khổ vô tận.
Dù Huyền Bát Cảnh và Lý Trường Sinh kiến thức rộng rãi, cũng giật nảy cả mình.
Chỉ có Triệu Hạo thủy chung trấn định, vừa đánh giá đối phương, vừa suy tư lực lượng của nó.
Quái vật kia nhìn thấy ba người, không khỏi phát ra tiếng cười khó nghe.
- Ha ha ha, ta ngửi được tinh huyết trên người các ngươi rất mỹ vị, tới đi, ném vào vòng tay của ta đi.
Nói xong thân hình biến mất không thấy gì nữa.
Huyền Bát Cảnh và Lý Trường Sinh giật mình, vô ý thức muốn tránh, đáng tiếc lúc này bọn họ trọng thương, cuối cùng chậm mấy nhịp.
Cảm nhận được khí tức tử vong ở xung quanh, mỗi một tế bào trên người đều điên cuồng cảnh báo, trong lòng rét lạnh, không nghĩ tới chúng ta lại táng thân trong bụng quái vật này, còn không bằng trước đó chết ở trong tay hoàng đế, tốt xấu gì cũng coi như anh hùng.
Đúng lúc này, tay Triệu Hạo khoác lên vai hai người, trong nháy mắt lui về sau mấy chục trượng.
Gần như đồng thời, quái vật kia xuất hiện ở vị trí vừa rồi bọn họ đứng.
Hoa cỏ cây cối ở chỗ đó, thậm chí còn có một tảng đá lớn, bị nó bao trùm, trong nháy mắt thì ăn mòn sạch sẽ.
Lý Trường Sinh và Huyền Bát Cảnh nuốt nước miếng, nếu hai người bị bao, còn không phải bị tiêu hóa sạch sẽ.
- A?
Quái vật kia kỳ quái, tốc độ của mấy người này lại nhanh như thế, sau đó cái đầu ở trên nhất hé miệng rống to.
Từng thanh âm bén nhọn chói tai vang lên, Lý Trường Sinh và Huyền Bát Cảnh đều là Đại Tông Sư, thậm chí tu luyện ra Âm Thần, bất quá lúc này trọng thương, cũng bị tiếng rít chói tai kia làm khó chịu, đây là công kích nhằm vào linh hồn!
Cùng lúc đó, thân thể quái vật kia thuấn run run, những thi thể trên người như sống lại, từng cái bị hắc khí bao phủ, từ bốn phương tám hướng vây tới.
Lý Trường Sinh và Huyền Bát Cảnh không hẹn mà cùng rút kiếm, kiếm khí tung hoành đâm xuyên những thi thể này.
Bất quá những thi thể kia vốn đã chết, sau khi bị đâm xuyên rơi xuống đất, rất nhanh lại bị hắc khí bao phủ, lần nữa gia nhập vào chiến đấu.
Lý Trường Sinh và Huyền Bát Cảnh biến sắc, những vật này quá quỷ dị, vô cùng vô tận, căn bản giết không chết.
Hơn nữa bọn họ cảm giác Âm Thần bám vào trên trường kiếm, tựa hồ cũng bị hắc khí ăn mòn ô nhiễm.
Đúng lúc này, một đạo kim quang lóe lên, những thi thể kia kêu rên liên hồi, ào ào rơi xuống đất.
Một bàn tay lớn màu vàng trực tiếp xuyên thấu hắc vụ, bắt lấy quái vật ở đằng sau.
Những hắc vụ kia nhìn thấy kim quang, như tuyết đọng thấy mặt trời, không ngừng tan rã.
Quái vật kia liều mạng giằng co, phát ra gào thét thống khổ, nó không nghĩ tới người này sẽ mạnh như thế.
Vừa rồi đối phương phá thuật pháp của nó, đã để nó nguyên khí đại thương, không biết phải ăn bao nhiêu người mới có thể bù lại.
Ánh mắt Triệu Hạo nhìn bàn tay màu vàng, bị hắc khí của đối phương ăn mòn đến xì xì rung động.
Hắn nhướng mày.
- Ngươi đến cùng là quái vật gì?
Quái vật kia không trả lời, ngược lại nổi giận mắng.
- Ta làm việc cho Quỷ Vương, các ngươi dám đối phó ta, Quỷ Vương sẽ không bỏ qua các ngươi!
- Quỷ Vương?
Triệu Hạo nhướng mày.
- Đó là vật gì?
Quái vật kia giật mình, trên mặt lộ ra thần sắc sợ hãi.
- Ngươi dám vũ nhục Quỷ Vương, ngươi chết chắc, đã định trước linh hồn không được siêu sinh!
Triệu Hạo hừ lạnh, trong tay bộc phát kim quang, quái vật kia kêu thảm, hắc vụ trên người cơ hồ lui tận, nhìn hình thái dường như là một con chó đen gầy còm.
- Quỷ Vương là ai?
Ánh mắt Triệu Hạo sắc bén.
Quái vật kia cảm nhận được thống khổ cực hạn, chỉ có thể đáp.
- Quỷ Vương là vạn quỷ chi vương, là tồn tại vô cùng cường đại, tất cả chúng ta đều phải nghe lệnh hành sự.
- Vừa rồi ngươi nói làm việc cho Quỷ Vương, làm chuyện gì?
Triệu Hạo tiếp tục hỏi.
Quái vật kia hơi do dự, có điều hắn cuối cùng chịu không nổi kim quang của Triệu Hạo, vội vàng đáp.
- Bão Phác Tử, ta phụng lệnh đi tìm Bão Phác Tử.
- Bão Phác Tử?
Triệu Hạo sững sờ, nghe danh tự tựa hồ có chút giống một quyển kinh thư.
- Đó là tâm huyết của Bão Phác Tiên Quân, trong truyền thuyết ghi chép phương pháp thành Tiên, Quỷ Vương muốn trở thành Quỷ Tiên, nên hiệu triệu bách quỷ thiên hạ giúp hắn tìm kiếm.
Quái vật kia vội vàng đáp.
- Trên đời này thật có phương pháp thành Tiên?
Hô hấp của Triệu Hạo thoáng cái dồn dập, những năm gần đây hắn không biết phái ra bao nhiêu sức người sức của, cũng không tìm được phương pháp thành Tiên.
Mà bây giờ Thiên Nhân Ngũ Suy tới gần, hắn càng có chấp niệm với phương pháp thành Tiên.
Ngay cả Lý Trường Sinh và Huyền Bát Cảnh cũng vểnh tai, thành Tiên đối với mỗi một người tu hành đều có dụ hoặc lớn lao, ở thế giới của bọn họ, thành Tiên chỉ là truyền thuyết hư vô mờ mịt, ai biết thế giới này lại có manh mối.
- Không biết, năm đó đường thành Tiên đoạn tuyệt, đã rất lâu không xuất hiện Tiên Nhân, nhưng Bão Phác Tiên Quân hoành không xuất thế, kinh diễm một thời đại, về sau nghe nói hắn đã phi thăng thành Tiên, cho nên Quỷ Vương mới muốn tìm Bão Phác Tử nghiên cứu một chút.
Quái vật kia đáp.
- Bão Phác Tử ở đâu?
Triệu Hạo quát hỏi.
- Cái này...
Quái vật kia do dự, bất quá nghĩ đến thống khổ trước đó, vẫn vội vàng đáp.
- Nghe nói trước đó không lâu, vùng Trĩ Xuyên xuất hiện một đại mộ, bên trong khai quật ra đồ vật có quan hệ với Bão Phác Tiên Quân, hơn nữa Trĩ Xuyên cũng là chỗ ngày xưa Bão Phác Tiên Quân từng ở, cho nên mọi người suy đoán trong mộ sẽ có thu hoạch.
- Trĩ Xuyên ở đâu?
Triệu Hạo hỏi.
Quái vật kia đại khái hình dung một phen.
Lý Trường Sinh nhịn không được nói.
- Cách xa như vậy, ngươi chạy tới còn kịp không? Chỉ sợ đồ vật bên trong đã sớm bị cường giả ở phụ cận lấy hết.
Quái vật kia đáp.
- Đại mộ kia có cấm chế cực mạnh, còn chưa tới ngày mở ra, ta chạy tới không sai biệt lắm.
Lý Trường Sinh và Huyền Bát Cảnh liếc nhau, đều muốn đi nơi đó một chuyến, đồ vật ngay cả Quỷ Vương cũng cảm thấy hứng thú, nói không chừng có cơ duyên thành Tiên thật.
Chỉ tiếc bọn họ rõ ràng, bây giờ chỉ có thể nghe Triệu Hạo.
Lúc này Triệu Hạo cúi đầu nhìn quái vật trong tay.
- Thực lực Quỷ Vương trong miệng ngươi, so với ta thì thế nào?
Khuôn mặt quái vật vặn vẹo.
- Tuy ngươi lợi hại, nhưng kém xa Quỷ Vương, ngươi tốt nhất thả ta, bằng không...
Triệu Hạo hừ lạnh, trên tay lóe lên kim quang, quái vật kia bị bóp thành tro bụi.
- Hoàng thượng, tiếp xuống làm sao bây giờ?
Hai người Lý, Huyền cẩn thận từng li từng tí hỏi.
- Quái vật này thực lực không tệ, có thể điều động nó làm việc, hiển nhiên Quỷ Vương kia không đơn giản.
Triệu Hạo trầm mặc một lát.
- Bây giờ hai mắt chúng ta cũng đen thui, không bằng đi Trĩ Xuyên nhìn xem.
Có kinh nghiệm vào nhiều bí cảnh, khắp nơi cần phải hoàn thành nhiệm vụ đặc thù nào đó mới có thể thành công thông qua.
Bây giờ nhìn thấy, hơn phân nửa có quan hệ với Bão Phác Tử.
Huống chi còn cất giấu bí mật thành tiên, tự nhiên phải đi xem một chút.
Hai người Lý, Huyền vui mừng.
- Hoàng thượng xuất mã, tự nhiên thuận buồm xuôi gió!
...
Lại nói trong Nhược Lan Tự, Tổ An nhìn nữ tử xinh đẹp lộng lẫy trước mắt, trong lúc nhất thời cũng có chút thất thần.
Đừng nói Vi Tác, ngay cả hắn cũng cảm thấy quỷ quái trong phim là loại quái vật buồn nôn xấu xí, vừa rồi Đại sư tỷ gì kia cực kỳ phù hợp ấn tượng.
Không nghĩ đến lại là một nữ tử xinh đẹp như vậy, thậm chí không cảm giác được âm khí quỷ mị trên người nàng, ngược lại giống như thiên kim tiểu thư của thế gia đại tộc.
Hơn nữa hắn nhìn đối phương có chút quen mắt, giống như nữ ngôi sao nào đó ở kiếp trước.
- Dám nhìn chằm chằm ta như vậy, là không có quyến luyến gì với trần thế sao?
Thần sắc nữ tử kia lạnh lẽo, trực tiếp phất ống tay áo, điểm sáng màu xanh lục lóe lên đầy trời.
- A, ta làm sao nở hoa?
Bên cạnh truyền đến tiếng kinh hoảng, chỉ thấy Vi Tác hốt hoảng giơ hai tay mình lên, trên da xuất hiện màu xanh biếc, rất nhanh vệt xanh biếc phá vỡ da thịt, mọc ra một mầm cây.
Sau đó mấy hơi, cây mầm bắt đầu lớn lên, sinh ra lá cây, nở rộ một đóa bạch hoa.
Càng khiến người ta tê cả da đầu là, tay hắn không ngừng có mầm nhỏ phá da chui ra, kết từng đoá hoa, lít nha lít nhít tựa hồ có xu thế lan tràn toàn thân.
Hắn đương nhiên hoảng, đáng tiếc vô luận hắn dùng biện pháp gì cũng không thể ngăn cản bông hoa lan tràn.
Tổ An cũng cảm nhận được trong cơ thể có rất nhiều đồ vật nhỏ bé rục rịch, phảng phất như hấp thu lực lượng trong máu thịt của hắn, muốn phá vỡ da thịt, chỉ bất quá thân thể của hắn quá cứng cỏi, thủy chung không cách nào phá da chui ra.
Tổ An hừ lạnh, trực tiếp vận dụng lực lượng Hỏa Phượng, một cỗ Hỏa nguyên tố thuần chủng gột rửa toàn thân, thiêu đốt những thứ kia hầu như không còn.
Đồng thời hắn lo lắng nhìn về phía Thu Hồng Lệ, chỉ thấy nàng không có giống Vi Tác, toàn thân hiện ra quang huy, chặn ánh sáng xanh ở bên ngoài.
Không ít ánh sáng xanh chạm vào quang huy hộ thể của nàng, trực tiếp ảm đạm phai mờ, ào ào rơi xuống đất.
Cái này là thuật thủ hộ của Thời Quang hệ.
Tổ An tập trung nhìn vào, dường như trên mặt đất có rất nhiều hạt giống, không đúng, còn nhỏ hơn hạt giống, giống như bào tử.
Vừa rồi trong lúc vô hình để người ta hít vào trong cơ thể, sau đó mọc rễ nảy mầm, khiến người khó lòng phòng bị.
Thấy nàng không việc gì, Tổ An đi tới bên người Vi Tác, nắm tay nở đầy hoa của hắn lên, sau đó vận dụng Phượng Hoàng Viêm thiêu hủy.
Ai biết Vi Tác phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết, dường như đốt không phải bông hoa, mà là huyết nhục của hắn.
Nữ tử xinh đẹp vốn kinh ngạc vì hai người không trúng chiêu, lúc này nhịn không được cười lạnh nói.
- Không có tác dụng, những cái kia đã liên kết với huyết nhục của hắn, từ trình độ nào đó, những bông hoa này cũng là bản thân hắn, ngươi dùng hỏa diễm đốt chúng, chẳng khác nào đốt hắn.
Trong lòng Tổ An cảm giác nặng nề, chiêu này thật âm độc, nếu ngồi yên không lý đến, chẳng phải cuối cùng Vi Tác sẽ triệt để biến thành thực vật?
- Dám giết đệ tử ta, đây chính là cái giá.
Thần sắc của nữ tử băng lãnh, tựa hồ nói một sự tình rất bình thường.