Tổ An nhướng mày, trên tay không khỏi tăng lớn lực lượng.
Nữ nhân này gọi Cảnh Đằng? Tên thật kỳ quái.
Nữ tử xinh đẹp ân một tiếng, lông mày lóe lên vẻ thống khổ, chỉ bất quá biểu lộ của nàng quật cường, không có ý chịu thua chút nào.
Tổ An trầm giọng nói:
- Ngươi thật cho rằng ta không dám giết ngươi?
Nữ tử xinh đẹp bình tĩnh đáp:
- Thế giới này vốn mạnh được yếu thua, ta tài nghệ không bằng người, thua ở trong tay ngươi, muốn chém giết muốn róc thịt tùy ngươi, nhưng muốn ta chó vẩy đuôi mừng chủ, nghĩ cũng đừng nghĩ.
Cảm giác được vẻ kiên định trong giọng nói của nàng, Tổ An hơi khó xử, giết nàng Vi Tác sẽ chết theo.
Thu Hồng Lệ mỉm cười:
- A Tổ, giao cho ta, loại sự tình tra khảo này Thánh Giáo chúng ta am hiểu hơn.
Nữ tử xinh đẹp liếc nhìn nàng một cái:
- Hình phạt của Nhân loại các ngươi không có ích lợi gì với ta, ta dù chết cũng sẽ không nhíu mày.
Lúc này Thu Hồng Lệ đi đến bên cạnh, ngón tay tinh tế nhẹ nhàng xẹt qua gương mặt trơn bóng, cười nói:
- Ngươi xinh đẹp như thế, có lúc không chết mới là sự tình đáng sợ nhất.
Nữ tử xinh đẹp hơi biến sắc:
- Ngươi có ý gì?
Thu Hồng Lệ vũ mị cười một tiếng:
- Thân là một nữ nhân, ngươi tự nhiên biết có ý gì.
Ánh mắt nàng liếc qua Tổ An, trực tiếp không chú ý hắn, sau đó nhìn Vi Tác nói:
- Vi huynh đệ, ngươi không phải muốn cùng những nữ quỷ này tình một đêm sao, cô nương này tiện nghi ngươi.
Vi Tác vốn bị những bông hoa kia tra tấn đến chết đi sống lại, nghe vậy hai mắt nhất thời tỏa sáng:
- Thật?
- Đương nhiên là thật, nếu vị cô nương này không giải yêu thuật cho ngươi mà nói, chứng minh nàng ước gì lăn giường với ngươi.
Thu Hồng Lệ đáp.
Ai biết nữ tử xinh đẹp lại buông lỏng một hơi:
- Bây giờ hắn bị dây leo của ta áp chế, cho dù có cái tâm kia, cũng không có lực.
Sắc mặt Vi Tác nhất thời tái nhợt, quá đau đớn tự tôn.
Ai, cơ hội tốt như vậy.
Thu Hồng Lệ khẽ giật mình, cũng có chút buồn bực, trực tiếp đẩy Tổ An ra:
- Nếu không để hắn tới.
Tổ An:
- ...
Ta thật là nằm cũng trúng đạn sao.
Khóe môi nữ tử xinh đẹp nổi lên ý cười nhàn nhạt:
- Hắn là nam nhân của ngươi, ngươi bỏ được?
Thần sắc của Thu Hồng Lệ tự nhiên:
- Nam nhân tam thê tứ thiếp rất bình thường, huống chi hắn là vì cứu huynh đệ, hi sinh một chút cũng không có gì.
Tổ An:
- ???
Vi Tác khóc, nếu có thể cứu huynh đệ như vậy, ta ước gì mỗi ngày đều cứu.
Nữ tử xinh đẹp nhíu mày, thần sắc có chút biến hóa, có điều rất nhanh trấn định lại:
- Hắn anh tuấn như thế, ta cũng không tính thiệt thòi.
Lần này đến phiên Thu Hồng Lệ khó coi. Sau đó nàng tức giận nói:
- Yêu vật đúng là yêu vật, thật là một nữ nhân không biết xấu hổ, trực tiếp giết đi!
Nói xong nàng lấy ra song nhận làm bộ muốn chém.
- Thủ hạ lưu tình!
Đúng lúc này một tiếng kinh hô truyền đến, nguyên lai là Tiểu Anh vội vàng chạy về.
Vừa rồi nàng sợ Mỗ Mỗ, sớm chạy, nhưng về sau lại lo lắng công tử anh tuấn, cuối cùng vụng trộm chạy về xem, ai biết nhìn thấy lại là Mỗ Mỗ bị khống chế.
Tổ An có chút ngoài ý muốn:
- Ngươi cầu tình cho nàng? Ngươi không phải rất sợ nàng sao?
Bởi vì Thiện Nữ U Hồn, hắn vô ý thức nghĩ đối phương thành nữ quỷ bị Mỗ Mỗ ức hiếp.
- Mỗ Mỗ xác thực rất hung, ta rất sợ nàng, nhưng nàng cũng rất tốt với chúng ta.
Tiểu Anh nhút nhát nói.
Tổ An và Thu Hồng Lệ liếc nhau, không ngờ lại có tình huống này.
Thấy hai người tựa hồ không tin, Tiểu Anh vội vàng nói:
- Chính bởi vì có Mỗ Mỗ che chở, ta mới không bị thủ hạ của Quỷ Vương bắt đi, những năm này Mỗ Mỗ cũng nghiêm cấm chúng ta, không cho phép hại người, chỉ cho phép tìm kẻ đồi bại tham hoa háo sắc hấp dương khí, nhưng cho tới bây giờ không hại qua tánh mạng những người kia, bọn họ tu dưỡng một đoạn thời gian sẽ khôi phục.
- Nói dối!
Thần sắc của Thu Hồng Lệ lạnh lẽo.
- Rõ ràng phụ cận có rất nhiều người bị hại ở Nhược Lan Tự, ngươi cho rằng chúng ta không biết.
Vi Tác không ngừng gật đầu, trước đó hắn cũng bởi vì bên này nháo quỷ, mới tiếp nhận ủy thác của thôn dân, tới nơi này hẹn hò với nữ quỷ... Khụ khụ, đến vì dân trừ hại!
Tiểu Anh nhanh chóng giải thích:
- Chúng ta thật không có hại người, những người kia đều là một số kẻ xấu, hoặc tham tài háo sắc, hoặc thích tàn nhẫn tranh đấu giết trên trấn, sau đó ném thi thể tới phụ cận Nhược Lan Tự, giá họa cho chúng ta.
Đám người Tổ An giật mình, không ngờ lại là như vậy.
- Tiểu Anh, cần gì giải thích với bọn hắn!
Nữ tử xinh đẹp có chút buồn bực, hiển nhiên nàng cảm thấy hành động như vậy có hiềm nghi xin tha.
- Nhưng Đại sư tỷ kia của ngươi, tựa hồ hút tinh huyết người không phải lần một lần hai.
Tổ An cười lạnh nói, gia hỏa kia mặt vẻ hung hãn, trên người nhiễm không ít nợ máu đi.