Tổ An trầm mặc nửa ngày, chậm rãi nói:
- Vừa rồi ngươi nói phát động hoa cỏ cây cối trong thiên hạ giúp ta tìm người, chỉ sợ là phải dung hợp lực lượng bản thể mới làm được?
- Không sai.
Nữ tử xinh đẹp gật đầu.
- Lấy năng lực hiện tại của ta, xác thực không cách nào làm được một bước kia.
Thu Hồng Lệ nhịn không được hừ lạnh:
- Ngươi tính toán thật hay, chúng ta muốn tìm người, nhất định phải giúp ngươi tìm bản thể mới được.
Nữ tử xinh đẹp mỉm cười:
- Đây là sự tình cả hai cùng có lợi, không phải sao?
Tổ An trầm giọng nói:
- Cái này không công bằng, chúng ta còn có thể có biện pháp khác tìm người, chưa hẳn cần dựa vào ngươi, ngươi lại nhất định phải dựa vào chúng ta.
Nữ tử xinh đẹp lắc đầu:
- Chỉ sợ các ngươi không hiểu, thế giới này còn lớn hơn các ngươi tưởng tượng, các ngươi mờ mịt không căn cứ tìm, rất khó tìm được hết. Nhưng chỉ cần ta khôi phục lực lượng, thì nhất định có thể giúp ngươi tìm đủ.
- Nhất định?
Tổ An sững sờ.
- Đúng, nhất định!
Trong giọng nói của nữ tử xinh đẹp tràn ngập tự tin, đồng thời trên mặt lộ ra vẻ cao thâm mạt trắc.
- Hơn nữa ngươi giúp ta, tương lai nói không chừng sẽ có thu hoạch không tưởng tượng nổi.
Tổ An trầm ngâm rất lâu, lúc này mới gật đầu nói:
- Tốt, ta có thể đáp ứng ngươi, chẳng qua nếu trên đường ta tìm được đồng bạn của mình, thì sẽ xem xét có nên tiếp tục giúp ngươi không.
Trên mặt nữ tử xinh đẹp lóe lên vẻ lưỡng lự, bất quá cuối cùng vẫn gật đầu nói:
- Tốt, chúng ta vỗ tay thề!
Nói xong giơ bàn tay trắng nõn lên, Tổ An cùng nàng vỗ một cái, trong lòng kỳ quái, da thịt của Đằng Yêu này còn mềm mại hơn người bình thường, thực không phù hợp hình tượng Mỗ Mỗ trong lòng mình.
Lúc này nữ tử xinh đẹp kia mở miệng nói:
- Nếu đã là đồng bọn, mọi người làm quen lại lần nữa, ta gọi Cảnh Đằng, các ngươi còn chưa nói cho ta biết tên.
- Ta gọi Tổ An, nàng là Thu Hồng Lệ.
Tổ An đang muốn giới thiệu Vi Tác, hắn đã chạy tới.
- Ta gọi Vi Tác, rất hân hạnh được biết ngươi, không nghĩ tới sẽ có Mỗ Mỗ xinh đẹp như thế.
Vi Tác lấy lòng cười nói, vừa chà tay, bộ dáng muốn bao nhiêu bỉ ổi thì có bấy nhiêu bỉ ổi.
Cảnh Đằng không nhìn hắn, chỉ nhìn về phía Tổ An:
- Vậy các ngươi theo ta trở về, nơi này quá rách rưới, vừa vặn trở về cầm tro cốt của Tiểu Anh, hừng đông lại đi, buổi tối ở thế giới còn rất nguy hiểm.
Nghe nàng cũng nói buổi tối nguy hiểm, Tổ An không đến mức đi đường suốt đêm:
- Được!
Rất nhanh đoàn người đi vào rừng rậm, nơi này cây cối rất dày, bốn phía còn có vụ khí nhàn nhạt, ngay cả thần niệm cũng không thể điều tra quá xa.
Thỉnh thoảng có tiếng hú quỷ dị vang lên, đi ở bên trong sẽ sinh ra cảm giác âm lãnh.
Rừng cây này tựa hồ là một mê cung, may mắn có Cảnh Đằng dẫn đường ở phía trước, địa phương nhìn vốn không có đường lại bỗng nhiên xuất hiện con đường, dáng người nàng cao gầy, bóng lưng uyển chuyển thướt tha, lúc đi đường yểu điệu, không có chút ý cợt nhả, ngược lại có một loại ung dung hoa quý.
Nhìn mà trong lòng Vi Tác ngứa ngáy, vừa rồi nếu nàng đến hút dương khí, ta cam đoan không phản kháng chút nào, đáng hận tới lại là Đại sư tỷ gì kia!
Thu Hồng Lệ bí mật truyền âm nói:
- Cẩn thận có trá.
Tổ An gật đầu, âm thầm đề cao cảnh giác, dò hỏi:
- Tựa hồ nơi này bố trí một trận pháp cao minh?
Nếu Tạ Đạo Uẩn hoặc Yến Tuyết Ngân ở chỗ này, nói không chừng sẽ nhìn ra manh mối, đáng tiếc tuy mình học phong thủy, nhưng lại không tinh thông trận pháp.
Cảnh Đằng khẽ gật đầu:
- Không sai, cố ý bố trí dùng để ngăn cản một số kẻ xấu xa.
Tổ An kinh ngạc:
- Ngươi còn am hiểu trận pháp?
Trước đó nữ nhân này biết Cửu Tự Chân Ngôn, bây giờ còn tinh thông trận pháp, đây là muốn nghịch thiên sao.
Cảnh Đằng quay đầu liếc hắn một cái, nhướng mày:
- Người nào quy định Yêu không thể biết những thứ này?
- Điều này cũng đúng.
Tổ An nhịn không được bật cười, không hỏi nữa.
Rất nhanh thì đến trước mặt một tảng đá lớn, trên đá uốn lượn dây leo to lớn, Cảnh Đằng không dừng lại, trực tiếp đi về phía tảng đá.
Dây leo trên tảng đá tự động co lại, lộ ra một cửa động rộng rãi.
Đám người Tổ An âm thầm tán thưởng, cái thiết kế này thật tinh xảo, nếu không phải nàng dẫn đường, ngoại nhân căn bản không ý thức được nơi này có động phủ.
Đoàn người theo nàng vào động, cũng không lâu lắm trước mắt sáng sủa, cảm giác âm lãnh quỷ quyệt quét sạch sành sanh, thay vào đó là sinh cơ dạt dào, trong không khí tựa hồ còn có linh khí lưu chuyển.
Từng đình đài trang nhã xuất hiện ở trước mặt, giống như lâm viên của vùng sông nước Giang Nam kiếp trước, căn bản cảm giác không ra đây là sơn động.
Thu Hồng Lệ nhịn không được hỏi:
- Nơi này tựa hồ không phải sơn động trước đó, ngươi đến cùng mang bọn ta tới chỗ nào?