Cảnh Đằng và Thu Hồng Lệ thu hồi bàn tay vốn định lấy hạt dưa, hiển nhiên là bị hắn làm cho buồn nôn.
Lúc này trên sân khấu lại diễn vỡ kịch mới, tất cả mọi người đều bị vỡ kịch này hấp dẫn.
Nguyên lai là một thiên kim tiểu thư và người yêu hoa tiền nguyệt hạ, Cảnh Đằng và Thu Hồng Lệ xem đến mặt mũi tràn đầy nụ cười, hiển nhiên loại cố sự tình tình ái ái này rất hấp dẫn các nàng.
Có điều rất nhanh phong cách đột biến, một công tử nhà giàu chạy tới nhìn trúng thiên kim tiểu thư kia, không ngừng dùng các loại thủ đoạn truy cầu.
Chỉ bất quá thiên kim tiểu thư kia một lòng với người yêu, không hề để ý công tử nhà giàu, công tử nhà giàu chỉ có thể thất vọng rời đi.
Tiếp xuống là người hữu tình cuối cùng trở thành thân thuộc, hai người thành thân cử hành hôn lễ.
Thu Hồng Lệ nhịn không được buông lỏng một hơi.
- Ta đã nói, nhất định sẽ có cái kết vui, dù sao đây là tiệc cưới nha.
Cảnh Đằng tràn đầy đồng cảm gật đầu.
Bất quá bỗng nhiên sắc mặt hai nữ cứng đờ, bởi vì nội dung cốt truyện bắt đầu thay đổi.
Công tử nhà giàu kia xuất hiện trong hôn lễ, quá chén tân lang, sau đó vịn hắn đến động phòng, thừa cơ cưỡng gian tân nương.
Đừng nói hai nữ, ngay cả Tổ An cũng trợn mắt hốc mồm, con mẹ nó đóng phim Nhật Bản sao.
Lúc này phụ mẫu của tân nương nghe tin chạy đến, bị công tử nhà giàu đánh chết, công tử kia cũng sợ hãi rời đi.
Tân nương khóc hoa lê đái vũ, vốn định đi báo quan báo thù cho cha mẹ, ai biết quan phủ chạy suốt đêm tới, nói tân lang say rượu gặp sắc nảy lòng tham, bỗng nhiên chạy đến trên giường em vợ.
Thấy cảnh này sắc mặt Tổ An cổ quái, lúc trước mình vừa tới thế giới này, tựa hồ cũng bị hãm hại chạy đến trên giường của Tiểu Chiêu.
Vở kịch tiếp tục, quan phủ nói thời điểm tân lang cưỡng gian, nhạc phụ nhạc mẫu nghe tin chạy đến mắng hắn cầm thú, kết quả bị tân lang giết chết, mà tân nương cũng bị bắt giam, sau cùng hai người bị xử nhét vào lồng heo ngâm nước.
Thu Hồng Lệ nhìn mà tức giận.
- Thật buồn cười, cẩu quan này thật không có lương tâm.
Cảnh Đằng thì khá trấn định.
- Quan viên ở thế giới này đều như vậy, gặp nhiều sẽ không kỳ quái.
Tổ An nhìn bốn phía, người xung quanh xem say sưa ngon lành, như si như dại.
Trong lòng hắn nghi hoặc, ngày vui diễn vở kịch như vậy phù hợp sao?
Tình huống tựa hồ có chút không đúng.
Hắn đứng dậy bắt chuyện với khách nhân ở bàn khác, muốn từ trong miệng bọn họ tìm hiểu một chút tình báo, ai biết trên mặt những người kia chỉ hiện ra nụ cười quỷ dị, căn bản không đáp lại hắn, chỉ hết sức chăm chú nhìn sân khấu.
Trong lòng Tổ An run lên, trở lại bàn mình, nhỏ giọng nhắc nhở mọi người.
- Có chút không đúng!
Thu Hồng Lệ và Cảnh Đằng gật đầu, các nàng cũng phát giác được không ổn.
Lúc này Vi Tác vừa bóc đậu phộng nhét vào trong miệng, vừa chỉ lên sân khấu.
- Các ngươi mau nhìn!
Lúc này trên sân khấu lại có chuyển cơ, một vị khâm sai đi ngang qua xem xét án này, trả đôi tình lữ kia trong sạch, xử tử tên nhà giàu cùng với mấy quan viên hắn thu mua.
Mấy quan viên bị chém ngang lưng, chặt đầu, thậm chí còn có bị lăng trì xử tử.
Đây không phải quan trọng, dù sao chỉ là đóng kịch.
Nhưng ở trong mắt đám người Tổ An, những nhân vật kia bị đặt ở dưới hình cụ, giơ tay chém xuống, máu tươi chảy ròng, không khỏi quá thật chút.
Một cái đầu lâu lăn xuống đến trước mặt bọn hắn, hai con mắt lồi ra, máu và nước mắt thẩm thấu, đây không phải đạo cụ, mà là đầu người thật!
- Dừng tay!
Tổ An hét lớn, trang viên này đến cùng đang giở trò quỷ gì, hoặc người nào đang mượn đóng kịch để mưu sát?
Lúc này bỗng nhiên truyền đến tiếng kinh hô của Thu Hồng Lệ, Tổ An vội vàng quay đầu nhìn, chỉ thấy nước trà trong chén đều biến đến đỏ thẫm như máu, quả dưa bánh ngọt đều biến thành giòi bọ.
Vi Tác đang ăn vui vẻ, thấy cảnh này thân thể cứng đờ!
Cổ Vi Tác cứng đờ nhìn vật trong tay, lúc này đâu phải đậu phộng gì, thay vào đó là một con giòi trắng trắng mập mập, lúc này nó còn không ngừng vặn vẹo, hiển nhiên tràn ngập sức sống.
Hắn nghĩ tới vừa rồi mình ăn nhiều như vậy, liền nhịn không được nôn mửa, so vừa trước còn khủng bố hơn mấy lần.
Mấy người khác âm thầm vui mừng, may mắn vừa rồi bị hắn làm buồn nôn, một mực không dùng thức ăn trên bàn, thậm chí ngay cả nước cũng không uống một ngụm.
Tổ An không có thời gian an ủi hắn, trực tiếp nhảy lên sân khấu, khống chế mấy người vừa rồi hành hình kia.
Ai biết những người kia bị hắn bắt đến vỡ nát, trước mắt vặn vẹo, nào còn có diễn viên gì, tất cả đều là người giấy, từng cái sinh động như thật, trên người mặc trang phục sân khấu, nhìn rất khiếp người.
Trong lòng hắn run lên, vội vàng trở lại bên bàn:
- Mọi người cẩn thận!
Đúng lúc này, hắn chú ý tới những khách mời xem kịch kia, cả đám đều biến thành người giấy, hơn nữa tựa hồ cảm nhận được hành động của hắn, từng cái không còn nhìn về phía sân khấu, mà đầu vặn vẹo, xoáy chuyển góc độ nhìn tới, hốc mắt tối om nhìn chằm chằm mọi người.