Lục Địa Kiện Tiên (Dịch)

Chương 3217 - Chương 3217 - Sân Khấu

Chương 3217 - Sân khấu
Chương 3217 - Sân khấu

Hán tử mặt đen Trương Dũng chắp tay nói.

- Khách khí, đa tạ Trương huynh!

Tổ An thi lễ, sau đó nhìn bọn họ biến mất ở phía xa.

Những người này có chút tu vi, nhưng không tính cao, ngay cả Vi Tác cũng có thể nghiền ép, xem ra đúng là một trang viên bình thường.

Sau đó Vương thúc tự mình dẫn bọn hắn vào, Tổ An không khỏi có chút ngoài ý muốn.

- Không cần làm phiền ngài.

Người này tựa hồ là quản gia, tự mình dẫn đường không khỏi quá ân cần, chẳng lẽ là do những lễ vật kia?

- Không phiền phức không phiền phức, hiện tại người tới đã gần đủ, đoán chừng không có khách gì nữa, ta cũng không có chuyện gì làm.

Lão đầu cười híp mắt nói, đã ở phía trước dẫn đường.

Mọi người cũng không chối từ, đi theo phía sau.

Trong trạch viện khắp nơi giăng đèn kết hoa, từng chiếc từng chiếc đèn lồng đỏ treo ở dưới mái hiên, bên trên dán chữ hỷ thật to.

Tổ An thấy Thu Hồng Lệ nhìn chằm chằm những đèn lồng kia, không khỏi lặng lẽ hỏi thăm.

- Làm sao thế?

- Luôn cảm thấy những đèn lồng này có chút kỳ quái.

Thu Hồng Lệ chỉ chỉ.

- Những đèn lồng này lớn như vậy, trên lý luận cần phải rất sáng mới đúng, nhưng toàn bộ đèn lồng tựa hồ bị đồ vật gì phong ấn, ánh sáng bên trong căn bản chiếu không ra, không cách nào chiếu sáng bốn phía.

Mấy người giật mình, lúc này mới chú ý tới những đèn lồng kia đỏ đến có chút yêu diễm, nhưng xung quanh lại đen kịt, xác thực không có được chiếu sáng.

Tu vi của bọn hắn cao, đã sớm đến trình độ nhìn trong đêm, cho nên ngay từ đầu không có chú ý tới, mà Thu Hồng Lệ là tu sĩ Quang hệ, nên cực kỳ mẫn cảm chuyện này.

Vi Tác xem thường.

- Có lẽ là dân thôn quê làm chuyện lấy mặt mũi, làm nhiều đèn lồng để phô trương, lại lo lắng dùng nến lớn quá lãng phí, cho nên dùng một số ngọn nến nhỏ mới tạo thành tình huống như vậy.

Hắn còn canh cánh trong lòng sự tình lão gia hỏa kia đòi quà mừng.

Tổ An trầm giọng nói.

- Mọi người giữ vững tinh thần, cẩn thận một chút.

Lúc này Thu Hồng Lệ nhìn quản gia kia cười ngòn ngọt.

- Vương thúc, tiểu thư của các ngươi tên gì?

Nàng vốn rất đẹp, lại mị thuật đại thành, một cái nhăn mày một nụ cười liền bày ra mị lực vô tận, ngay cả Cảnh Đằng cũng nhịn không được liếc nhìn nàng một cái.

Vương lão đầu nhìn đến ngẩn ngơ, sắc mặt hòa ái nói.

- Tiểu thư nhà chúng ta họ Trương, nơi này là Trương gia trang, còn khuê danh của tiểu thư, chỉ có lão gia phu nhân, còn có một số nữ quyến nhà trong mới biết được, cũng may cô nương ngươi hỏi, chứ nếu là người khác vừa đến đã nghe ngóng khuê danh của tiểu thư, Lão Vương ta tuyệt đối sẽ đá mọi người ra ngoài.

Tổ An suy nghĩ phong tục của thế giới này còn tương đối bảo thủ, bình thường chỉ có phụ mẫu và trượng phu tương lai mới biết được.

- Thật xin lỗi, là ta mạo muội.

Thu Hồng Lệ áy náy, nhìn cực kỳ điềm đạm đáng yêu.

Vương lão đầu không tiện trách cứ, ngược lại khuyên nàng không cần để trong lòng, Thu Hồng Lệ thì nhân cơ hội hỏi thăm các loại tin tức khác của trang viên.

Từ trong miệng quản gia biết được Trương tiểu thư này là mỹ nhân nổi danh thập lý bát hương, người cầu thân nối liền không dứt, thậm chí ngay cả công tử thành chủ cũng rất mê luyến muốn lấy nàng.

Chỉ bất quá nàng có một thanh mai trúc mã, trước kia hai nhà là thế giao, chỉ bất quá nhà trai xảy ra biến cố, chỉ còn lại hắn miễn cưỡng sống, nhưng Trương tiểu thư không ghét bỏ, ngược lại ưa thích không rời.

Lão gia phu nhân vốn không tình nguyện, nhưng thấy nữ nhi ưa thích như thế, lại thêm đối phương là nhi tử của lão bằng hữu, cuối cùng cũng đồng ý, bất quá điều kiện là chiêu đối phương ở rể.

Bây giờ hai nhà chênh lệch cực lớn, lại thêm thanh mai trúc mã xinh đẹp, thiếu niên kia tự nhiên sẽ không cự tuyệt.

Hôm nay là ngày vui của song phương.

Ngay cả Thu Hồng Lệ cũng bị không khí vui mừng lây nhiễm, kìm lòng không được ôm cánh tay Tổ An, tưởng tượng bộ dáng hai người thành thân.

Có lẽ do mị lực của Thu Hồng Lệ, đám người Tổ An vốn xa lạ phải ngồi ở phía ngoài cùng, kết quả hiện tại lại ngồi ở bàn phía trước.

- Các vị ngồi ở đây đi, hôn lễ còn chưa bắt đầu, mọi người xem tiết mục tiêu khiển, ta còn có việc, sẽ không quấy rầy.

Vương thúc cười híp mắt chắp tay, sau đó rời đi.

Lúc này đám người Tổ An mới chú ý tới phía trước có một vũ đài rộng lớn, bên trên có ca kỹ đang hát hí khúc, các bàn ở xung quanh ào ào gọi tốt, bầu không khí rất nhiệt liệt.

Đám người Tổ An đi một ngày đường, lúc này ngồi xuống cũng cảm thấy nhẹ nhõm, Vi Tác cầm quả dưa bánh ngọt trên bàn nhét vào trong miệng.

- Ngươi đói như thế sao?

Cảnh Đằng nhìn hắn ăn như hổ đói, cũng không nhịn được liếc một cái.

- Vừa mới đưa tiền mừng, ăn nhiều một chút để lấy vốn.

Vi Tác mơ hồ không rõ đáp.

- Huống chi vừa rồi nôn quá nhiều, hiện tại rất đói.

Bình Luận (0)
Comment