Nhưng lúc này trong mắt mọi người dường như xuất hiện một Tinh Hà sáng chói, mê người lóa mắt, lại tràn ngập nguy hiểm.
Những quỷ vật bao quanh mọi người kia, ở trước mặt một kiếm này, còn chưa kịp phản ứng đã hóa thành bụi mù hủy diệt.
Cảnh Đằng biến sắc, một kiếm này uy lực bực nào, mấu chốt là hắn còn tiện tay vung ra.
Hơn nữa thanh kiếm này tựa hồ là...
Tổ An đi tới trước mặt nữ quỷ tân nương, hắn cố ý lưu lại tánh mạng của đối phương.
Nữ quỷ kia bị kiếm khí áp chế, toàn thân không thể động đậy.
Tổ An lạnh nhạt nói:
- Quá khứ của ngươi khiến người ta đồng tình, cho nên cho ngươi cơ hội cuối cùng, thả chúng ta rời đi, ta tha ngươi một mạng.
Nữ quỷ kia điềm nhiên nói:
- Ngươi cho rằng ngươi đối phó được ta?
Vừa dứt lời, cả người hóa thành khói nhẹ trực tiếp nổ tung, hiển nhiên nàng thi triển thuật pháp tự tử.
Chỉ cần vật ký sinh không diệt, nàng có thể trở về lần nữa.
Tổ An phản ứng cũng nhanh, nhanh chóng từ trên người nàng gỡ xuống khăn cô dâu.
Nhìn bộ dáng ngoan lệ của đối phương, không biết đã hại bao nhiêu người.
Hắn cũng không lưu tay nữa, trực tiếp thôi động Hồng Mông Nguyên Thủy Kinh hủy diệt khăn cô dâu.
Có điều hắn ngẩng đầu nhìn xung quanh, không hề có biến hóa:
- Xem ra nàng không phải sống nhờ ở trên khăn cô dâu.
Sau đó mấy người đi vào hậu viện, tìm tới gian phòng của tân nương.
Nữ quỷ kia không có ở chỗ này, hiển nhiên là bị đánh sợ, biết ra không phải đối thủ của bọn họ, dứt khoát núp trong bóng tối.
Nơi này là sân nhà của nàng, lại lớn như vậy, một lòng muốn trốn mà nói, căn bản sẽ tìm không thấy.
Cảnh Đằng duỗi dây leo quấn lược và kéo trên bàn ra, nhưng trên mặt không có chút mừng rỡ:
- Nàng lưu những vật này lại không lấy đi, nghĩ đến nó hơn phân nửa không phải vật sống nhờ của nàng.
- Cũng có thể do vừa rồi nàng tử vong, trọng sinh lần nữa cần một chút thời gian?
Thu Hồng Lệ thử thăm dò nói.
- Cũng không phải không có khả năng.
Cảnh Đằng khẽ gật đầu.
Rất nhanh mấy người hủy diệt hai thứ này, nhưng xung quanh y nguyên quỷ khí âm trầm, đồng thời không có gì thay đổi.
Hiển nhiên nữ quỷ kia không có bị hủy diệt.
Cảnh Đằng nhìn về phía khuê phòng tân nương, trầm giọng nói:
- Đáng tiếc dựa theo ngươi nói, trong phòng này tựa hồ có trận pháp đặc thù, muốn cầm thứ khác không quá dễ dàng.
Đây là khuê phòng của nữ quỷ lúc còn sống, nếu quả thật có vật sống nhờ gì, hơn phân nửa sẽ ở trong phòng.
- Cái này đơn giản, đã không vào được, vậy trực tiếp hủy đi.
Tổ An nói xong rút ra Thái A Kiếm, trước mắt mọi người xuất hiện một đạo kiếm quang chói lọi.
Trong phòng có trận pháp lóe lên, nhưng đánh không lại một kiếm này, chỉ kiên trì một lát thì triệt để hủy diệt.
Nhìn trước mắt trống rỗng, Vi Tác nhịn không được nuốt nước miếng:
- Lão đại, một kiếm này của ngươi quá mạnh mẽ.
Một kiếm này chém xuống, thậm chí ngay cả gạch ngói vụn cũng không lưu lại, tất cả biến thành hư vô, dường như nó chưa từng tồn tại.
Tổ An lại không cao hứng nổi:
- Bất quá tựa hồ nữ quỷ kia còn chưa biến mất.
Lúc này hắn mới cảm khái, khó trách trước đó Cảnh Đằng nói Quỷ ở thế giới này rất khó đối phó.
Mọi người nhìn xung quanh, lần nữa trở lại trước sân khấu, sắc mặt cực kỳ khó coi.
Tổ An trầm giọng nói:
- Ta luôn cảm thấy chúng ta xem nhẹ địa phương nào đó, ta giao thủ qua với nữ quỷ này, nàng hẳn không có bản lĩnh lợi hại như vậy mới đúng.
Mấy lần đều miểu sát nữ quỷ kia, tuy một phần là Hồng Mông Nguyên Thủy Kinh của mình có tác dụng khắc chế, nhưng còn do thực lực của đối phương không tính quá mạnh.
Loại nữ quỷ như thế làm sao có khả năng để bọn họ tiến vào huyễn cảnh.
Tổ An nhớ lại có mấy lần mình vừa tiếp cận nữ quỷ kia, sẽ bị nàng truyền tống vào huyễn cảnh, cái này không khoa học!
- Vậy xem ra là chúng ta còn chưa chính thức tiến vào quỷ vật, mà ở trong một loại thuật pháp nào đó của nữ quỷ.
Cảnh Đằng nói.
- Thuật pháp?
Mấy người đều hơi nghi hoặc.
Cảnh Đằng giải thích:
- Một vài quỷ vật đặc thù biết thuật pháp thần kỳ, có thể đạt tới hiệu quả vượt xa thực lực của bọn hắn. Chỉ bất quá điều kiện thi triển những thuật pháp này có chút khắc nghiệt, khắp nơi cần đồ vật, hoặc cần mục tiêu làm sự tình đặc biệt gì mới có thể thành công phát động.
- Mấy người chúng ta tiến vào trạch viện này, có làm qua sự tình đặc biệt gì không?
Tổ An hỏi thăm mọi người.
- Có phải do vừa rồi ta ăn những đậu phộng và hạt dưa kia không...
Vi Tác vừa nói vừa chạy đến bên cạnh nôn.
- Chẳng lẽ chúng ta xem kịch?
Thu Hồng Lệ phỏng đoán.
- Cái này cũng có khả năng.
Cảnh Đằng gật đầu.
- Bất quá vừa rồi chúng ta hủy sân khấu, đáng tiếc không có thoát ly thuật pháp này.
Nghe nàng nói như vậy, Thu Hồng Lệ nhịn không được nhíu mày, suy tư đến cùng nơi nào xảy ra vấn đề.