- A?
Lần này đến phiên Vân Gian Nguyệt và Tạ Đạo Uẩn giật mình.
- Ngươi là công tử của Vương bảo chủ?
- Không sai, tại hạ ở trong nhà xếp thứ hai.
Vương Nội Sử mở ra một cây quạt phe phẩy, ngược lại cũng có chút phong độ nhẹ nhàng.
- Kính đã lâu kính đã lâu...
Hai nữ cũng cảm thán thế sự quá xảo.
Mấy người thương nghiệp thổi nhau một trận, Vương Nội Sử lại trở về đề tài trước đó:
- Hai vị cô nương, đến cùng là vì sự tình gì đi tìm gia phụ, không bằng nói nghe một chút, tuy tại hạ bất tài, nhưng cũng học mấy thành bản sự của gia phụ, nói không chừng có thể giúp một tay.
Tạ Đạo Uẩn đáp:
- Chúng ta muốn tìm một đồng bạn thất lạc.
- Há, dám hỏi các ngươi, đồng bạn kia họ gì tên gì, có đặc thù gì không?
Vương Nội Sử cười nói.
Lúc này Tạ Đạo Uẩn mới đại khái nói đặc điểm của đám người Tổ An.
Bỗng nhiên đồng tử của Vương Nội Sử hơi co lại, giả vờ trong lúc lơ đãng hỏi:
- Cô nương và Tổ An kia nhất định cảm tình rất tốt, lúc này mới hao hết tâm lực đi tìm hắn.
Tạ Đạo Uẩn vẫn chưa trả lời, Vân Gian Nguyệt đã vượt lên trước đáp:
- Tổ An là nghĩa huynh kết bái của nàng, mặt khác Thu Hồng Lệ là tẩu tử của nàng, bây giờ tứ tán, tự nhiên phải sớm tìm được bọn họ.
Tạ Đạo Uẩn hơi sững sờ, phản ứng đầu tiên là đối phương vì giúp đồ đệ, cố ý ở trước mặt mình sáng tỏ quan hệ của nàng và Tổ An.
Có điều nàng lập tức chuyển động ý nghĩ, trong khoảng thời gian này tiếp xúc, nàng rõ ràng đối phương không phải loại người bụng dạ hẹp hòi, nói như vậy tự nhiên có nguyên nhân.
Nhìn thấy biểu lộ của Vương Nội Sử, rất nhanh nàng kịp phản ứng, bên người đối phương theo nhiều mỹ thiếp như vậy, rõ ràng là loại tham hoa háo sắc, tựa hồ là nhìn trúng mỹ mạo của hai người các nàng mới nhiệt tâm giúp đỡ, nếu biết các nàng là muốn tìm nam nhân của mình, làm sao có khả năng để bụng?
Đến thời điểm nói không chừng tìm được tin tức của Tổ An cũng sẽ cố ý giấu diếm.
- Đúng, bình thường nghĩa huynh và tẩu tẩu đối đãi ta rất tốt, bây giờ sinh tử chưa biết, ta mỗi ngày ăn ngủ không yên.
Tạ Đạo Uẩn vừa nói vừa rơi lệ.
Vân Gian Nguyệt nhịn không được liếc nhìn nàng một cái, nữ nhân này bình thường điềm đạm nho nhã, khi diễn xuất lại cũng lợi hại như thế.
Quả nhiên, nghe nàng nói như vậy, Vương Nội Sử vốn nhíu mày giãn ra, ngược lại khuyên lơn:
- Tạ cô nương không cần phải lo lắng, lệnh huynh người hiền tự có thiên tướng.
Tạ Đạo Uẩn ngẩng đầu, đôi mắt to ngập nước nhìn đối phương:
- Công tử có thể giúp ta tìm bọn họ không?
- Cái này...
Vương Nội Sử cười ngượng, phải biết thiên hạ to lớn, muốn tìm mấy người nói nghe thì dễ? Nếu là người nổi danh còn tốt, nhưng những người vừa rồi hắn nghe cũng chưa từng nghe qua.
- Cô nương yên tâm, ta sẽ phái người giúp ngươi nghe ngóng.
- Như vậy sao, vậy thì đa tạ công tử...
Tạ Đạo Uẩn có chút mất hứng.
Nhìn thấy vẻ mặt của mỹ nhân như vậy, Vương Nội Sử tự nhiên rõ ràng câu trả lời vừa rồi có chút qua loa, cắn răng nói:
- Như vậy đi, cô nương cùng ta về Vương gia bảo, cha ta có một Phù Lục đặc thù, có thể tìm người tìm vật, đến thời điểm ta cầu lão nhân gia giúp đỡ.
- Thật sao, vậy thì đa tạ công tử.
Tạ Đạo Uẩn nhất thời kích động, ánh mắt nhìn về phía hắn lấp lánh ánh sao.
Vân Gian Nguyệt ở bên cạnh khóe miệng hơi giương, cô gái nhỏ này thật có tư chất làm trà xanh.
Bầu không khí trở nên vui vẻ, mấy người trò chuyện giết thì giờ, Vân Gian Nguyệt và Tạ Đạo Uẩn nói bóng nói gió tìm hiểu tình báo của Vương gia bảo, Vương Nội Sử cũng nghe ngóng quá khứ của hai nữ.
Bất tri bất giác thời gian trôi qua, rất nhanh có người hầu đến bẩm báo:
- Nhị công tử, đã đến nhà.
Vương Nội Sử gật đầu, sau đó nhìn hai nữ nói:
- Hai vị cô nương, trước tiên vào hàn xá nghỉ ngơi một đêm, ngày mai trời vừa sáng, ta dẫn tiến các ngươi cho phụ thân.
Hắn tự xưng phong lưu phóng khoáng, ngược lại sẽ không ngay từ đầu liền làm sự tình đường đột giai nhân.
- Đa tạ công tử.
Hai nữ hơi gật đầu.
Rất nhanh có thị nữ tới mang hai nữ đi phòng trọ, một đường hai người lặng lẽ tìm hiểu xung quanh, Vương gia bảo dựa vào núi, ở cạnh sông xây lên, có mấy dòng sông chảy qua, khắp nơi dừng lại tàu thuyền lớn nhỏ không đều, nhìn ra được nơi này vận tải đường thuỷ là con đường giao thông chủ yếu.
Ngược lại phi chu như Vương Nội Sử rất ít, hiển nhiên đồ vật như thế, dù là ở Vương gia bảo cũng trân quý hi hữu.
Mặc dù buổi tối, nhưng vẫn nhìn ra được toàn bộ kiến trúc của Vương gia bảo khí thế rộng rãi, hơn nữa nói là căn cứ của gia tộc, còn không bằng nói là một đại thành.
Nhìn ánh mắt hai nữ kinh, thị nữ kia có chút cảm giác kiêu ngạo tự hào:
- Hai vị cô nương, dù phóng tầm mắt nhìn thiên hạ, chỉ sợ cũng không có mấy nơi vượt qua Vương gia chúng ta.