Cảm nhận được xem thường trong mắt nàng, Vân Gian Nguyệt có chút không vui.
Tạ Đạo Uẩn kéo kéo tay nàng, ngược lại nở nụ cười nhìn thị nữ kia:
- Vị tỷ tỷ này, đoạn đường này chúng ta nhìn thấy, khắp nơi là thôn xóm tường đổ, hoang vu, xem như ngẫu nhiên có thành trấn cũng rất rách nát, bởi vì khắp nơi đều có quỷ vật ẩn hiện, nhưng chỗ các ngươi khí tượng rất khác, chẳng lẽ không có quỷ vật đến quấy phá?
- Những quỷ vật kia dám sao!
Thanh âm của thị nữ thoáng cái đề cao.
- Lão gia nhà chúng ta là trưởng lão thâm niên của Thần Tiêu Giáo, Thần Tiêu Giáo các ngươi biết chứ, am hiểu nhất chính là khu quỷ, những Quỷ kia phải nghĩ quẩn như thế nào mới dám tới đây?
- Huống chi Vương gia nhân tài xuất hiện lớp lớp, những thế lực có tên tuổi trong thiên hạ, cơ hồ đều có người Vương gia chúng ta nhận chức làm quan, lưu thủ ở trong bảo cũng cao thủ như mây, mặc kệ là người hay quỷ, cũng không dám đến chọc chúng ta.
Tạ Đạo Uẩn và Vân Gian Nguyệt liếc nhau, Vương gia này còn lợi hại hơn tin đồng rất nhiều.
Bất quá bọn hắn càng lợi hại, ngược lại càng có khả năng tìm được đám người Tổ An.
Có lẽ thị nữ kia bởi vì đối phương gọi tỷ tỷ, trong lòng có chút hưởng thụ, lại bổ sung một câu:
- Mặt khác nhắc nhở các ngươi một câu, gia chủ của chúng ta không hề dễ nói chuyện như Nhị công tử nói, hắn chắc chắn sẽ không đáp ứng giúp các ngươi.
- Vì sao?
Vân Gian Nguyệt ngạc nhiên hỏi, ngữ khí của thị nữ này không khỏi quá chém đinh chặt sắt.
- Bởi vì gia chủ nhà chúng ta vận dụng đạo Phù kia, phải bỏ ra cái giá rất lớn, hắn chắc chắn sẽ không tuỳ tiện sử dụng, chỉ bất quá trước đó Nhị công tử bị các ngươi... Khụ khụ, chỉ bất quá Nhị công tử thưởng thức hai vị cô nương, trong lúc nhất thời quên sự kiện này mà thôi.
Thị nữ hé miệng cười nói.
Nhìn hai nữ lo sợ không yên, thị nữ kia còn nói thêm:
- Bất quá các ngươi đại khái có thể yên tâm, gia chủ dù sao cũng là trưởng lão Thần Tiêu Giáo, đệ tử Thần Tiêu Giáo trải rộng thiên hạ, người Vương gia cũng ở thiên nam địa bắc, đến thời điểm mượn nhờ mạng lưới tình báo này, hẳn có thể giúp các ngươi.
Vân Gian Nguyệt và Tạ Đạo Uẩn liếc nhau, đều nhìn ra lo lắng trong mắt đối phương, thế giới này quá quỷ quyệt, nhiều một ngày, thì nhiều một phần nguy hiểm, huống chi Vương gia và hai người không thân chẳng quen, coi như phái người đi thăm dò cũng chưa chắc tận tâm.
Bỗng nhiên Vân Gian Nguyệt hồi tưởng tới lời nói của thị nữ kia, hỏi:
- Dưới tình huống nào gia chủ của các ngươi sẽ vận dụng đạo Phù kia?
- Gia chủ lão nhân gia tự mình vận dụng thì không nói, còn vận dụng cho người khác, trên dưới trăm năm nay, tựa hồ chỉ có 3 lần, mỗi lần đều là đối phương bỏ ra cái giá rất lớn mới thành công.
Thị nữ đáp.
Hai mắt Vân Gian Nguyệt tỏa sáng:
- Vậy là có thể giao dịch!
- Có thể là có thể, nhưng lão gia thân là nhất gia chi chủ, không biết gặp bao nhiêu kỳ trân dị bảo, đồ vật tầm thường hắn rất chướng mắt.
Thị nữ nghi ngờ nhìn hai người, các nàng đẹp là đẹp, nhưng muốn nói có đồ vật gì để lão gia động tâm, làm sao có khả năng.
Vân Gian Nguyệt cười cười, cũng không biện giải, nàng thân là Giáo chủ Ma giáo, tự nhiên vẫn có chút vốn liếng.
Hai nữ giữ thị nữ kia lại tìm hiểu một chút tình báo của Vương gia, mới đầu thị nữ còn rất cảnh giác, nhưng sau khi Vân Gian Nguyệt lấy ra một viên bảo thạch đẹp đẽ, trên mặt nàng liền tràn ngập nụ cười, không chỉ cùng các nàng nói tình huống Vương gia, còn đại thể nói ba người trước đó thành công đưa ra lễ vật gì.
...
Sáng sớm ngày thứ hai, Vương Nội Sử hào hứng hừng hực chạy tới mời hai nữ ăn sáng, trong bữa ăn nói phụ thân đã đồng ý phái người giúp đỡ tìm kiếm đám người Tổ An, bảo hai nữ an tâm ở nơi này một thời gian ngắn chờ tin tức.
Có được tình báo tối hôm qua của thị nữ, hai nàng tự nhiên biết cha hắn cự tuyệt vận dụng đạo Phù kia, còn phái người giúp đỡ tìm kiếm chẳng qua là lời nói hoa mỹ mà thôi, xét đến cùng là muốn lưu các nàng lại nơi này.
Tối hôm qua Tạ Đạo Uẩn sớm đã thương lượng với Vân Gian Nguyệt, thấy thế khẽ cười nói:
- Đa tạ Vương công tử! Lần này chúng ta đường xa mà đến, có một lễ vật muốn tặng cho lệnh tôn, mong công tử giúp đỡ dẫn tiến một chút.
- Lễ vật?
Vương Nội Sử khẽ chau mày, bất quá nghĩ đến hôm qua nghe hai người nói chuyên môn đến tìm phụ thân, hẳn là trước đó đã nghe qua truyền ngôn của đạo Phù kia, vì vậy có chút khó khăn nói.
- Thế nhưng cha ta quanh năm bế quan tu hành, rất nhiều năm trước người đi cầu hắn nhiều không kể xiết, hắn chịu không nổi phiền, sau đó hạ lệnh, phàm là người quấy rầy hắn, lại không thể làm cho hắn hài lòng, sẽ lấy linh hồn bổ khuyết, cho nên loại tình huống đông như trẩy hội kia mới chuyển biến tốt đẹp.