Băng Thạch Nữ a Băng Thạch Nữ, không nghĩ đến cũng có ngày người mình tìm đầu tiên là ngươi.
Nàng vừa nói, Vương Hữu Quân vừa trải rộng ra một tờ giấy trắng, căn cứ nàng miêu tả, hạ bút giống như thần trợ, rất nhanh liền phác hoạ ra hình thức ban đầu của Yến Tuyết Ngân.
Hắn một tay liền làm được dễ dàng, kỹ năng vẽ này thật xuất thần nhập hóa.
Vân Gian Nguyệt biến sắc:
- Ngươi làm gì?
Nàng nghĩ đến những bức tranh vừa rồi, trong lúc nhất thời vừa sợ vừa giận.
Mặc dù mình và Băng Thạch Nữ là đối thủ một mất một còn, nhưng cũng không muốn nàng bị người ám toán như vậy.
Vương Hữu Quân mỉm cười:
- Cô nương yên tâm, đây không phải linh hồn họa pháp, chỉ đơn thuần miêu tả hình dạng, thuận tiện về sau tìm người mà thôi.
Vân Gian Nguyệt không yên lòng, đi qua kiểm tra, xác thực chỉ là giấy và họa bình thường, phía trên không có động tay động chân gì, lúc này mới buông lỏng một hơi.
Vương Hữu Quân vẽ xong, đợi mấy giây, hắn không khỏi ngẩn ngơ.
- Làm sao thế?
Tạ Đạo Uẩn lo âu hỏi.
- Không có gì, chỉ không nghĩ tới trên đời lại có nhân vật như vậy, giống như tiên tử hạ phàm.
Vương Hữu Quân liếc nhìn hai nữ một chút, cảm khái nói.
- Hai vị cô nương đã đẹp như thiên tiên, không nghĩ tới ngay cả đồng bạn của các ngươi cũng khuynh quốc khuynh thành, ta có chút hiếu kỳ, các ngươi muốn tìm Tổ An gì kia, đến cùng có ma lực gì, bên người lại nhiều giai nhân tuyệt sắc như vậy.
- Ngươi nói bậy bạ gì đó! Hắn chỉ là đại ca (bằng hữu) của ta!
Tạ Đạo Uẩn và Vân Gian Nguyệt trăm miệng một lời.
Tạ Đạo Uẩn nghĩ thầm may mắn bây giờ chúng ta muốn cầu cạnh hắn, bằng không lấy tính khí của Vân tỷ tỷ, biết có người nói nàng và Tổ đại ca là một đôi, còn không cắt lưỡi của người ta.
- Được được.
Vương Hữu Quân ra vẻ ta hiểu, sau đó hư không vẫy tay.
- Đến!
Rất nhanh một bức tranh phiêu đãng từ bên ngoài bay tới.
Hai nữ mắt sắc, nhận ra cái này là một trong các bức họa vừa rồi trên đường nhìn thấy.
Lúc này người trong tranh phảng phất như nói cái gì, bỗng nhiên liều mạng giằng co, trong miệng phát ra gào thét im ắng.
Bởi vì trong bức họa, vô luận hắn giãy giụa như thế nào, cũng không cách nào từ bên trong tránh ra.
Chỉ thấy Vương Hữu Quân thu bức họa đến trước mặt, sau đó trong miệng thì thào chú ngữ cổ quái.
Bỗng nhiên Phù Lục trong lòng bàn tay hắn bộc phát ánh sáng màu đỏ, đồ án sáng lên, phát ra ánh sáng màu đỏ bao phủ bức tranh.
Khuôn mặt của bóng người trên bức họa kia hoàn toàn méo mó, ngay sau đó dường như bị đồ vật gì trực tiếp hút ra, hóa thành một sợi khói xanh bay ra ngoài, trong nháy mắt bay vào hoàng phù màu đỏ rực.
Tựa hồ được hồn lực tẩm bổ, đạo Phù kia run run, tựa hồ nhảy lên vũ đạo vui sướng.
Mà bức tranh kia đã rỗng tuếch, hình người vừa rồi không còn, dường như hắn chưa từng có ở trong tranh.
Vân Gian Nguyệt và Tạ Đạo Uẩn biến sắc, đương nhiên các nàng biết phát sinh cái gì, cơ hồ là nháy mắt, một linh hồn đã bị thôn phệ.
Lúc này Vương Hữu Quân chỉ vào bức họa của Yến Tuyết Ngân, nói muốn tìm tung tích của nàng, phù văn bay lên bầu trời, ong ong ong dạo một vòng, sau đó dừng lại, phát ra hào quang màu đỏ, bắn thẳng về phía tây bắc.
Sau đó hồng mang thối lui, cuối cùng khôi phục bình thường, lần nữa rơi xuống trên tay hắn.
Vương Hữu Quân nói:
- Cô nương họ Yến kia ở hướng tây bắc, đại khái mấy vạn dặm, a, nơi đó rất gần tổng bộ của Mạo Hiểm Công Hội, thời điểm các ngươi đến có thể tìm bọn hắn hỏi thăm.
Vân Gian Nguyệt trầm giọng nói:
- Vẻn vẹn chỉ làm được tới trình độ như vậy, phạm vi tây bắc rộng như vậy, chúng ta làm sao tìm được đồng bạn?
Tạ Đạo Uẩn cũng có chút bất mãn, phí công phu lớn như vậy, chỉ lấy được tình báo thô sơ giản lược, thực có chút không đáng.
- Yên tâm, đến thời điểm ta sẽ cho các ngươi mấy đạo Phù phỏng chế, cách ngàn dặm các ngươi dùng một lần, mỗi lần sẽ chỉ dẫn các ngươi phương hướng mới, sau mấy lần là có thể xác định mục tiêu, nghĩ đến lấy bản sự của các ngươi, về sau lại tìm người sẽ không quá khó khăn.
Vương Hữu Quân đáp.
- Những Phù phỏng chế kia cũng cần thôn phệ linh hồn mới có thể khởi động?
Sắc mặt của Tạ Đạo Uẩn có chút khó coi, nàng xuất thân chính phái, loại Phù vừa rồi kia quả thực là tà vật.
- Này thì không cần, dù sao uy lực không bằng chính bản, những hàng nhái kia dùng một lần liền hủy, mỗi lần chỉ có thể chỉ dẫn phạm vi ngàn dặm.
Vương Hữu Quân đáp.
Lúc này thần sắc của Tạ Đạo Uẩn mới thoáng thư giãn, nhìn Phù Lục đặc thù trong lòng bàn tay đối phương, nhịn không được hỏi:
- Ta nhớ trước đó Nhị công tử đề cập qua, Phù Lục không cần năng lượng, vì sao Phù của ngươi cần hấp thu linh hồn mới có thể làm việc?
- Lão nhị cả ngày trêu hoa ghẹo nguyệt, làm sao biết những thứ này.
Thần sắc của Vương Hữu Quân chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói.