Lục Địa Kiện Tiên (Dịch)

Chương 3245 - Chương 3245 - Thần Tiêu Giáo Chủ

Chương 3245 - Thần Tiêu giáo chủ
Chương 3245 - Thần Tiêu giáo chủ

Người kia gật đầu, hét lớn một tiếng, khí thế toàn thân tăng mạnh, song quyền oanh kích ra, quyền cương hình thành hư ảnh con gấu, bỗng nhiên bổ nhào về phía thạch trụ.

Quyền cương của hắn khai bi liệt thạch, đủ để đánh cột đá thành bột mịn.

Ai biết hư ảnh cự hùng đánh vào trên trụ đá, thạch trụ lại không có việc gì.

Người kia nhất thời sững sờ tại nguyên chỗ, điều đó không có khả năng.

Đúng lúc này, trên trụ đá điện quang lấp lóe, Tạ Đạo Uẩn vội vàng nhắc nhở.

- Cẩn thận!

Đáng tiếc cơ hồ là đồng thời, một tia chớp giống như xiềng xích từ trên trụ đá bắn ra, trong nháy mắt quất vào trên thân người kia.

Tiếng kêu thê lương thảm thiết vang lên, người kia có thể được Vương Hữu Quân tuyển chọn, thực lực tự nhiên không thấp, trên thân còn mang theo hộ giáp, kết quả trong nháy mắt, hộ giáp biến thành tro bụi, cả người tuôn ra tia lửa, thẳng tắp ngã xuống.

Đợi mọi người lấy lại tinh thần, trên mặt đất chỉ còn lại một vật thể cháy đen, phía trên còn bốc lên khói xanh, trong không khí tràn ngập mùi thịt quỷ dị.

Mọi người.

- ...

Mí mắt của Vương Hữu Quân co giật, sau cùng phái mọi người đến bốn chỗ điều tra, nhìn xem có thể tìm được con đường tránh đi mảnh lôi bạo này không.

Một canh giờ sau, mọi người trở về, hiển nhiên không có kết quả.

Tạ Đạo Uẩn cũng điều tra, đáng tiếc rất nhiều thạch trụ bao phủ ở trong lôi bạo, nàng căn bản không cách nào xem hết bố cục của bãi đá, tự nhiên không có cách nào nghĩ ra phương pháp phá trận.

- Đã không có cách nào, không bằng trở về lại bàn bạc kỹ hơn đi.

Vương Nội Sử nhịn không được nói, chẳng biết tại sao, hôm nay hắn luôn cảm thấy hãi hùng khiếp vía, trong mơ hồ cảm thấy có điềm xấu.

- Đã đến nơi đây, sao có thể rời đi!

Vương Hữu Quân nhìn hạch tâm lôi bạo, nghĩ thầm cái này nhất định là một trong ba Lục bên người giáo chủ.

Cao Thượng Thần Tiêu Lục, vật này có thể ngự lôi pháp.

Ba Lục thất lạc kia quả nhiên ở chỗ này!

Nghĩ tới đây hắn không do dự nữa, bỗng nhiên bàn tay lớn vồ một cái, tám thị nữ thiên kiều bách mị ở sau lưng Vương Nội Sử bị lực lượng vô hình vây khốn, trực tiếp ném vào trong lôi bạo.

- A!

Từng tiếng kêu thê lương thảm thiết vang lên, rất nhanh các mỹ nhân tan rã không thấy, chỉ còn lại từng bộ khô lâu cháy đen.

Bất quá trải qua chuyện này, lôi bạo ở phụ cận lại không còn bạo ngược giống như từ đầu.

Những thị nữ kia mỗi ngày ở trước mặt Nhị công tử tranh sủng, mặt ngoài hòa hòa khí khí, trên thực tế vụng trộm liều mạng phân cao thấp, đều muốn áp người khác một đầu.

Hôm nay thời điểm gia chủ đồng ý cho các nàng đến, đáy lòng của các nàng còn cao hứng, nghĩ gia chủ tán thành các nàng, suy nghĩ trên đường nhất định phải biểu hiện tốt, không nói có thể làm chính thất của Nhị công tử, nhưng làm thiếp thất hẳn không khó.

Ai biết vui vẻ đi đến, chờ đợi các nàng lại là kết cục bi thảm như vậy.

Nhìn mấy thị nữ của mình hương tiêu ngọc vẫn, mặt Vương Nội Sử trắng bệch, hắn phản ứng đầu tiên là tức giận, thế nhưng kịp phản ứng động thủ là phụ thân, hắn nào dám nổi giận?

- Ngươi làm gì?

Tạ Đạo Uẩn thì không lo được nhiều như vậy, vừa sợ vừa giận chất vấn.

Vương Hữu Quân xuất thủ quá nhanh, nhanh đến tất cả mọi người không kịp phản ứng.

Vương Nội Sử không khỏi âm thầm bội phục, tiểu cô nương này bề ngoài nhìn nhu nhu nhược nhược, nhưng thực chất lại cương liệt như vậy.

Vương Hữu Quân không để bụng:

- Đương nhiên là vì phá Lôi Trận này, ngươi nhìn, lôi bạo không phải nhỏ đi rất nhiều sao?

Tạ Đạo Uẩn đương nhiên thấy lôi bạo nhỏ đi, nhưng đây là trọng điểm sao:

- Các nàng đều là người sống sờ sờ!

Thần sắc của Vương Hữu Quân như thường:

- Nếu không có Vương gia chúng ta, các nàng đã sớm chết, bây giờ sống lâu nhiều năm như vậy, còn trải qua sinh hoạt cơm ngon áo đẹp, tính ra cũng là các nàng kiếm lời. Bây giờ vì lão phu ra chút sức lại tính là gì.

Tạ Đạo Uẩn tức giận đến toàn thân run rẩy, Vân Gian Nguyệt lặng lẽ kéo tay nàng an ủi, nàng thân là Giáo chủ Ma giáo, loại chuyện này tự nhiên không cảm thấy kinh ngạc.

Vương Hữu Quân không để ý tới nàng nữa, đi tới ngoài bãi đá, quan sát trình độ của lôi bạo, bỗng nhiên xuất thủ lần nữa, trong hư không xuất hiện một bàn tay lớn, lại bắt mấy chục thủ hạ tu vi thấp nhất ném vào.

Những người kia la hoảng lên, nỗ lực phản kháng, đáng tiếc ở đâu là đối thủ của Vương Hữu Quân, rất nhanh đã bị ném vào trong thạch lâm.

Tia lửa tung tóe, huyết nhục của những người kia trực tiếp tan rã.

Trong lòng mọi người căng thẳng, những lôi bạo này quả thực quá kinh khủng, ngay cả Vân Gian Nguyệt cũng biến sắc, cầm những Lôi này so sánh với tu sĩ Lôi hệ mình nhận biết, cho dù là Đại Tông Sư Huyền Bát Cảnh, kỹ năng Lôi hệ của hắn cũng không có lợi hại như vậy.

Lúc này những người còn lại của Vương gia thấy vậy, rốt cuộc minh bạch, khó trách lần này gia chủ xuất hành dẫn theo nhiều người như vậy, nguyên lai không phải để bọn hắn xuất lực, mà là để bọn hắn tới làm bia đỡ đạn, vì vậy ai còn nguyện ý tiếp tục lưu lại nơi này, liều mạng chạy tới thuyền lớn.

Bình Luận (0)
Comment