Lục Địa Kiện Tiên (Dịch)

Chương 3246 - Chương 3246 - Thần Tiêu Giáo Chủ (2)

Chương 3246 - Thần Tiêu giáo chủ (2)
Chương 3246 - Thần Tiêu giáo chủ (2)

Vương Hữu Quân cười lạnh:

- Vốn còn có chút do dự, nhưng các ngươi tự mình làm ra lựa chọn, thì không trách được ta.

Chỉ thấy hắn khống chế một tấm bùa chú, rất nhanh trong hư không duỗi ra một đôi tay lớn, bắt lại những người kia, trực tiếp ném vào bãi đá.

Tuy những người kia đều là cao thủ được tuyển chọn tỉ mỉ, ào ào tế ra phòng ngự mạnh nhất, nhưng ở dưới tia chớp bổ ra, hết thảy đều hóa thành tro bụi.

Nhìn những thi thể còn bốc hơi nóng kia, Vương Hữu Quân hài lòng gật đầu:

- Quả nhiên không sai biệt lắm, tuy còn có chút lôi điện ảnh hưởng, nhưng bằng vào tu vi của chúng ta, có thể gánh vác được.

Trừ nhi tử Vương Nội Sử, bên cạnh hắn còn có bốn lão giả, đây đều là trưởng lão của Vương gia, cùng thế hệ với hắn, thực lực kém không nhiều lắm.

Bọn họ rất bình tĩnh, nghĩ đến hẳn là ngay từ đầu đã biết sẽ có chuyện này phát sinh.

Tạ Đạo Uẩn lạnh cả người:

- Các ngươi là một đám ác ma khoác da người!

Nàng nghĩ đến trước đó những người Vương gia bảo kia còn tự hào nói có Vương gia che chở, xung quanh mưa thuận gió hoà, không có yêu ma dám tới gần, lúc đó còn khâm phục, cảm thấy gia chủ Vương gia là người lương thiện.

Bây giờ xem xét, hết thảy đều là giả!

Nàng kéo tay Vân Gian Nguyệt:

- Vân tỷ tỷ, chúng ta đi!

Nàng không nguyện ý ở cùng nhóm ma quỷ này, càng không muốn giúp bọn hắn.

- Đi? Các ngươi đi được sao?

Vương Hữu Quân vừa dứt lời, bốn trưởng lão của Vương gia đã ẩn ẩn vây quanh hai nữ ở chính giữa.

Loại tình huống này, hắn tự nhiên không có khả năng bỏ mặc bất luận kẻ nào rời đi, huống chi tạo nghệ trận pháp của Tạ Đạo Uẩn nói không chừng còn dùng được.

- Thế nào, các ngươi muốn ngăn ta?

Vân Gian Nguyệt nhướng mày, khóe miệng hiện ra nụ cười tàn nhẫn.

Vương Hữu Quân từ tốn nói:

- Ta biết tu vi của ngươi rất cao, đơn đả độc đấu, lão phu cũng chưa chắc có thể thắng được ngươi, nhưng chúng ta liên thủ, các ngươi không có cơ hội.

- Vậy thì chưa hẳn.

Vân Gian Nguyệt hừ lạnh, mặc dù đối phương nói là sự thật, nhưng thân là Giáo chủ Ma giáo từ trong núi thây biển máu giết ra, làm sao có thể tuỳ tiện nhận mệnh.

- Dù sao không có ta, các ngươi cũng không thể sử dụng phi chu rời đi.

Vương Hữu Quân lạnh lùng nói.

- Hơn nữa các ngươi còn cần ta giúp tìm kiếm bằng hữu, nên ngoan ngoãn đi cùng với chúng ta, các ngươi không giống những vật tư phổ thông kia, các ngươi đã chứng minh năng lực của mình, về sau chỉ cần hiệu trung cho Vương gia, tự nhiên có vinh hoa phú quý hưởng không hết.

Vân Gian Nguyệt cười lạnh:

- Không tệ, các ngươi xác thực chiếm hết ưu thế, nhưng các ngươi có một nhược điểm.

- Cái gì?

Vương Hữu Quân nhíu mày.

- Các ngươi không đủ thời gian.

Vân Gian Nguyệt cười lạnh nói.

- Vừa rồi ngươi nói chuyện với ta, ánh mắt nhiều lần nhịn không được liếc nhìn bãi đá, hiển nhiên vừa rồi các ngươi dùng nhiều mạng người như vậy tạm thời phóng thích lôi bạo trong bãi đá, nhưng cách một đoạn thời gian, những lôi bạo kia sẽ khôi phục lần nữa.

- Các ngươi thật đánh với ta, coi như ta thắng không, cũng có thể kéo tới lôi bạo khôi phục lần nữa, đến thời điểm các ngươi sẽ không còn tế phẩm.

Vương Hữu Quân biến sắc, nhịn không được liếc nhìn nàng một cái:

- Cô nương quả nhiên không phải người thường, sức quan sát nhạy cảm như thế. Cũng được, các ngươi ở chỗ này chờ chúng ta, chờ sau khi chúng ta ra ngoài, sẽ mang các ngươi về lục địa, đồng thời sự tình đáp ứng các ngươi cũng sẽ thực hiện.

- Các ngươi nói cho ta biết trước, chuyến này đến cùng là tìm cái gì?

Vân Gian Nguyệt nhìn chằm chằm đối phương.

Vương Hữu Quân do dự, bất quá nhìn tình huống của bãi đá, cuối cùng nhanh chóng đáp:

- Chúng ta tới tìm di thể của giáo chủ Thần Tiêu Giáo tiền nhiệm, thân là đệ tử Thần Tiêu Giáo, cũng không thể để giáo chủ phơi thây hoang dã.

Vân Gian Nguyệt cười:

- Lừa gạt quỷ sao, loại người không chút do dự thu hoạch linh hồn, coi thủ hạ mình như pháo hôi như ngươi, sẽ trung thần nghĩa sĩ chạy tới nhặt xác cho giáo chủ tiền nhiệm?

Tạ Đạo Uẩn âm thầm bội phục, vừa rồi mình chỉ lo tức giận, vẫn là Vân tỷ tỷ tư duy nhạy bén, từ trong tin tức có hạn làm rõ hết thảy.

Trong mắt Vương Hữu Quân lóe lên vẻ tức giận, hiển nhiên lấy thân phận của hắn không quen bị người uy hiếp như vậy, chẳng qua hiện nay nhược điểm bị người nắm bắt, chỉ có thể đè ép nộ khí:

- Tôn giáo chủ tùy thân mang lấy ba tấm bùa, cực kỳ trân quý.

Hắn nói đến đây, Vân Gian Nguyệt liền minh bạch, chỉ sợ còn trân quý hơn hắn miêu tả nhiều, mới khiến cho hắn trả giá lớn như vậy đi tìm kiếm.

- Vậy thì tốt, chúng ta cùng đi với ngươi.

Vân Gian Nguyệt nói.

- Vân tỷ tỷ!

Tạ Đạo Uẩn nhất thời gấp, nàng thực không muốn giúp đỡ gia hỏa này.

Vân Gian Nguyệt lặng lẽ truyền âm:

- Chúng ta phải tranh thủ cơ hội tìm được mấy Phù Lục kia của Tôn Ân, bằng không để bọn họ lấy trở về, hai ta sẽ chết không có chỗ chôn.

Bình Luận (0)
Comment