Đúng lúc này, hỏa diễm đầy trời đã bao phủ Vương Hữu Quân.
Bát trưởng lão buông lỏng một hơi, đối phương am hiểu thư họa chi đạo, hỏa diễm của mình vừa vặn khắc chế, lại thêm lão thập trợ giúp, đủ để đốt thành tro bụi.
Năng lực bắn ngược kia hẳn không thể nhằm vào nguyên tố chi lực chứ... A?
Phong hỏa bao phủ qua, vị trí của Vương Hữu Quân sớm đã không có vật gì.
- Chẳng lẽ bị đốt sạch? Nhưng Vương Hữu Quân không thể một chút phản kháng cũng không có chứ.
Trong lòng Bát trưởng lão run lên, bỗng nhiên xung quanh nóng bức, hắn cúi đầu xem xét, nhất thời vong hồn đại mạo.
Nguyên lai quanh người sớm đã dâng lên mảng lớn ngọn lửa màu xanh, đồng tử của hắn co rụt, trong nháy mắt bị những hỏa diễm này đốt vào trong xương tủy.
Một bên khác, Thập trưởng lão cũng không khá hơn chút nào, ở trong tiếng kêu thê lương thảm thiết, cả người bị gió xoáy kéo tới tứ phân ngũ liệt.
Mà bóng người của Vương Hữu Quân đã xuất hiện ở trước mặt Vân Gian Nguyệt, nhìn thấy hắn, Vân Gian Nguyệt lập tức phát động Huyết Hải lĩnh vực, xung quanh đỏ tươi như máu.
Trong lòng Vương Hữu Quân run lên, nữ nhân này có lai lịch gì, sao có thể tụ tập được sát khí khủng bố như thế?
Vân Gian Nguyệt lạnh lùng nói:
- Ở trong lĩnh vực của ta, năng lực bắn ngược cổ quái kia của ngươi không có hiệu lực.
Cùng lúc đó, một tay khác của nàng nhẹ nhàng vỗ Tạ Đạo Uẩn, dùng nhu kình đưa nàng leo lên đài cao, cách ba đạo Thần Phù chỉ một bước ngắn.
Thời điểm ngón tay của Tạ Đạo Uẩn sắp chạm đến ba đạo Phù, bỗng nhiên một tiếng hừ lạnh vang lên:
- Di Hình Hoán Ảnh Phù!
Chỉ thấy một tấm hoàng phù trong tay Vương Hữu Quân bốc cháy lên, gần như đồng thời, Tạ Đạo Uẩn bắt hụt, nàng kinh ngạc ngẩng đầu, phát hiện mình không còn ở trên đài cao, mà ở vị trí trước đó của Vương Nội Sử.
Mà Vương Nội Sử thì thay đổi vị trí của nàng, đứng ở trên đài cao, tay bắt lấy một tấm bùa.
Vương Hữu Quân buông lỏng một hơi, nghĩ thầm hết thảy đều kết thúc.
Hắn có chút hối hận mang Vân Gian Nguyệt và Tạ Đạo Uẩn tới, bỗng dưng gia tăng biến số.
Chẳng qua nếu không có các nàng, trước đó sẽ không cách nào thông qua mê vụ.
May mắn là cuối cùng cũng xong.
Hắn không quá tin tưởng tình phụ tử thực sẽ kiên cố như vậy, mà là tất cả bản sự của Vương Nội Sử chủ yếu đều dùng ở trên người nữ nhân, coi như hắn có ba đạo Thần Phù, cũng không phải đối thủ của mình, muốn khống chế vẫn rất nhẹ nhõm.
Trái tim của Vân Gian Nguyệt và Tạ Đạo Uẩn chìm đến đáy cốc, chuyện cho tới bây giờ, các nàng căn bản không kịp ngăn cản, chỉ có thể trơ mắt nhìn Vương Nội Sử bắt lấy ba đạo Thần Phù.
- Ha ha ha, không nghĩ tới sau cùng rơi xuống trong tay ta, xem ra ta mới thật là thiên tuyển giả.
Vương Nội Sử hô hấp gấp rút, có ba đạo Thần Phù này, đừng nói mấy huynh đệ ngày bình thường cạnh tranh, ngay cả vị trí gia chủ của phụ thân, nói không chừng cũng có thể ngồi một chút.
Đột nhiên sắc mặt hắn đại biến, liều mạng muốn hất ra ba đạo Phù kia, đáng tiếc vô luận hắn ra sức như thế nào, cũng không thể tránh thoát.
Ba người vốn đang tranh đấu, lúc này cũng không nhịn được dừng lại công kích, nhìn về phía đài cao.
Một tay của Vương Nội Sử với về phía Vương Hữu Quân, trong ánh mắt tràn đầy vẻ cầu xin.
- Cứu...
Vương Hữu Quân kinh ngạc, vội vàng nhìn về phía ba đạo Phù, chỉ thấy mực đỏ trên giấy vàng trở nên đỏ bừng, phảng phất như có huyết dịch được bôi lên.
Cùng lúc đó, cả người của Vương Nội Sử lấy tốc độ mắt trần có thể thấy khô quắt xuống.
Cơ hồ trong chớp mắt, hắn triệt để hóa thành thây khô.
Vương Hữu Quân.
- ! ! !
Vân Gian Nguyệt.
- ...
Tạ Đạo Uẩn.
- ? ? ?
Nàng không thể không vui mừng, nếu vừa rồi không bị đối phương thay thế mà nói, bị hút thành thây khô chính là mình.
Vương Hữu Quân không kịp hối hận, mà nhìn về phía đài cao.
Chỉ thấy ba đạo Thần Phù kia lóe lên huyết quang tinh hồng, điên cuồng xoay tròn xung quanh xác chết cháy.
Từng sợi tơ huyết sắc từ trên Thần Phù phát ra, liên tiếp với xác chết cháy, giống như những Thần Phù này vận chuyển máu cho xác chết cháy.
Dần dần xác chết cháy khô quắt bắt đầu nâng lên, da đen tróc ra, bên trong loáng thoáng còn có thể nhìn thấy thịt mới xuất hiện.
Nhìn thấy một màn kinh người này, Vân Gian Nguyệt nào còn có tâm tình đánh tiếp, thu Huyết Hải lĩnh vực, nhịn không được nuốt nước miếng.
- Ta nhớ trước đó ngươi nói Tôn giáo chủ của các ngươi độ lôi kiếp thất bại, bị sét đánh chết?
- Trên lý luận hẳn là vậy.
Thanh âm của Vương Hữu Quân cũng khô khốc.
Cảm nhận được một cỗ khí thế không hiểu bắt đầu dâng lên, hai người biến sắc, xoay người bỏ chạy.
Thời điểm Vân Gian Nguyệt chạy còn mang theo Tạ Đạo Uẩn đang mộng bức.
Chỉ bất quá rất nhanh ba người không thể không dừng lại, bởi vì bị lôi bạo khủng bố ở bãi đá ngăn cản, bọn họ muốn đi ra cũng không được.