Lục Địa Kiện Tiên (Dịch)

Chương 3250 - Chương 3250 - Kinh Biến (2)

Chương 3250 - Kinh biến (2)
Chương 3250 - Kinh biến (2)

Lúc này âm thanh kèn kẹt truyền đến, ba người quay đầu nhìn, chỉ thấy da cháy trên xác chết tróc ra, một bóng người cao lớn đứng lên.

Cả người có một loại uy thế không hiểu, cũng không biết hắn từ nơi nào tìm được một bộ đạo bào khoác lên người, ba đạo Thần Phù vốn nhanh chóng vòng quanh thân thể hắn bay múa, trực tiếp nhập vào trên đạo bào biến mất không thấy gì nữa.

Hắn cúi đầu liếc nhìn một vòng, ánh mắt sắc bén như thực chất, để da thịt mấy người đều ẩn ẩn có cảm giác đau nhức.

Tạ Đạo Uẩn thì thôi, tu vi của Vân Gian Nguyệt cao, cảm thụ càng rõ ràng, khí thế của gia hỏa này lại không kém Triệu Hạo!

Bịch… Vương Hữu Quân trước đó còn diệu võ dương oai trực tiếp quỳ xuống.

- Thuộc hạ bái kiến giáo chủ, giáo chủ văn thành võ đức, ân huệ tỏa khắp chúng sinh, thiên thu vạn tái, nhất thống giang hồ!

Vân Gian Nguyệt và Tạ Đạo Uẩn liếc nhau, đều nhìn ra chấn kinh trong mắt đối phương, gia hỏa này lại thật là Giáo chủ Thần Tiêu Giáo Tôn Ân?

Còn làm cho các nàng quỳ xuống dập đầu, đó là tuyệt không có khả năng, không nói Vân Gian Nguyệt cao ngạo, Tạ Đạo Uẩn cho dù đối mặt lão sư cũng không quỳ bái, làm sao có khả năng quỳ một người xa lạ.

- A, nguyên lai là Vương trưởng lão.

Tôn Ân liếc hắn một cái.

- Ngươi tới nơi này làm gì?

Cảm nhận được ánh mắt của hắn, Vương Hữu Quân chỉ cảm thấy y phục sau lưng ướt đẫm.

- Sau khi giáo chủ mất tích, những năm này thuộc hạ một mực tìm kiếm tung tích của giáo chủ khắp nơi, trước đó không lâu rốt cục tra được manh mối, vốn muốn đến đón di thể của giáo chủ về long trọng an táng, không nghĩ tới giáo chủ còn sống, cái này thật sự là việc vui lớn, sau khi ngài trở về, Thần Tiêu Giáo chúng ta sẽ không còn tứ phân ngũ liệt.

- Tứ phân ngũ liệt?

Ánh mắt của Tôn Ân ngưng tụ.

Vương Hữu Quân không dám xoa mồ hôi trên trán, nhanh chóng giải thích.

- Chủ yếu là giáo chủ mất tích nhiều năm, Tôn trưởng lão, Tiền trưởng lão, Lý trưởng lão muốn làm giáo chủ, không ai nhường ai, mới...

Tôn Ân liếc hắn một cái.

- Trong này chỉ sợ cũng có ngươi a?

Vương Hữu Quân chảy mồ hôi lạnh càng nhiều, vội vàng nói.

- Chỉ là không muốn Thần Tiêu Giáo tứ phân ngũ liệt, nếu biết giáo chủ còn ở nhân gian, đương nhiên sẽ không sinh ra suy nghĩ này.

Tôn Ân cười lạnh.

- Thôi được, nể tình lần này bởi vì ngươi đến, để bổn tọa khôi phục lần nữa, không so đo với ngươi.

- Đa tạ giáo chủ!

Vương Hữu Quân vừa dập đầu, vừa hối hận phát điên.

Lần này mình tổn binh hao tướng, tinh anh lưu thủ Vương gia bảo hao tổn hơn phân nửa, thậm chí ngay cả nhi tử cũng chết, kết quả bỏ bao công sức đổi lấy kết quả này!

Đương nhiên hắn là không dám biểu hiện ra ngoài.

Lúc này Tôn Ân nhìn về phía hai người Vân Gian Nguyệt.

- Các nàng là ai, vì sao gặp bổn tọa còn không quỳ?

Vân Gian Nguyệt ngạo nghễ nói.

- Bổn tọa hoành hành thiên hạ, cho dù đụng phải hoàng đế lão nhi cũng không quỳ, vì sao phải quỳ ngươi?

Vương Hữu Quân nhanh chóng nói.

- Hai nữ nhân này không phải người Thần Tiêu giáo, lần này mời các nàng tới giải trận pháp mê vụ bên ngoài, không nghĩ tới các nàng lòng lang dạ thú, vậy mà nổi lên ý đồ xấu với ba đạo Thần Phù của giáo chủ.

Hắn lo lắng hai nữ nói lung tung nguy hiểm đến mình, vì vậy dứt khoát tiên hạ thủ vi cường.

Huống chi hắn rất hận hai người phá chuyện tốt của mình, nếu không phải các nàng ngăn cản, nói không chừng mình đã đắc thủ, căn bản sẽ không cho Tôn Ân cơ hội phục sinh.

Tôn Ân nghe hắn nói, không khỏi sầm mặt lại.

- Ở trước mặt ta dám xưng bổn tọa?

Vừa dứt lời, hắn bỗng nhiên lấy ra một tấm Phù, miệng lẩm bẩm, xung quanh gió giục mây vần, trên đám mây ngưng tụ ra mười mấy hư ảnh, trên người kim giáp lập loè, toát ra khí tức thần thánh mà cường đại, giống như thiên binh thiên tướng trong truyền thuyết.

Vương Hữu Quân nhìn thiên binh thiên tướng trên mây, mỗi một cái đều cường đại như vậy, làm hắn hâm mộ không thôi.

Bắc Đế Phục Ma Lục, quả nhiên là cường đại.

Lúc này những thiên binh thiên tướng kia khua đủ loại binh khí trong tay, trực tiếp bổ nhào về phía Vân Gian Nguyệt.

Trong lòng Vân Gian Nguyệt run lên, những thiên binh thiên tướng nay lại có thực lực không thua Tông Sư, hơn nữa khí tức thần thánh trên người ẩn ẩn có thể khắc chế nàng.

Có điều tính tình của nàng là gặp mạnh càng mạnh, trên mặt không có chút sợ hãi nào, Tân Nguyệt Luân xoay tròn bắn ra, cả người như hổ vào bầy dê.

Tân Nguyệt Luân giống như linh dương móc sừng, vẽ ra một đường vòng cung huyền diệu.

Để những thiên binh thiên tướng kia thủy chung không có cách nào vây kín, bị nàng tiêu diệt từng bộ phận.

Mấy hơi thở sau, những thiên binh thiên tướng kia đều bị giết sạch.

Tuy những thiên binh thiên tướng nay đều có thực lực Tông Sư cấp, nhưng dù sao cũng là vật chết, không cách nào phát huy ra lực lượng chính thức của Tông Sư, bằng không nàng sẽ không nhẹ nhõm như thế.

Bình Luận (0)
Comment