Trong nhà chỉ còn lại mẫu thân của Tiểu Anh, vì tìm Tiểu Anh, hai vợ chồng bọn họ sớm đã bán tổ trạch cùng với thứ có thể bán được, nghe nói bây giờ trông coi một mẫu đất cằn sau cùng sinh hoạt, ở phụ cận dựng cái nhà đơn sơ sống qua ngày, chỗ kia vắng vẻ đến nỗi ngay cả Quỷ cũng không chịu đi.
Thời điểm mọi người đi tới trên núi, rốt cuộc tìm được gian nhà nhỏ kia, xa xa nhìn thấy trước cửa phòng ngồi một lão phu nhân mặc áo đỏ vừa nhìn trời vừa ngẩn người, mặt mũi tràn đầy nếp nhăn, tựa hồ kể rõ đời này trải qua rất nhiều khó khăn phong sương.
- Lệ Quỷ?
Tổ An và Thu Hồng Lệ giật mình, đoạn đường này kiến thức, khắp nơi áo đỏ cùng Lệ Quỷ là thường xuyên liên hệ với nhau, bây giờ bọn họ đã là phản ứng bản năng.
Đúng lúc này, Tiểu Anh lại lệ như suối trào, trực tiếp bổ nhào qua:
- Mẹ!
Tựa hồ lão phụ nhân kia lãng tai, mới đầu không nghe được, thẳng đến Tiểu Anh bổ nhào đến trước mặt, nàng mới phản ứng được.
Chết lặng quay đầu nhìn nàng chằm chằm, trong mắt đục ngầu lóe ra một tia nghi hoặc.
- Nương, người không nhận ra ta sao?
Thấy được bộ dáng của bà, trong lòng Tiểu Anh chua chua, mình đã chết nhiều năm như vậy, ngay cả mẫu thân cũng đã già đi thật nhiều.
- Anh Tử, là Anh Tử của ta?
Ánh mắt đục ngầu của lão phu nhân bỗng nhiên phóng ra quang mang sáng rực.
- Là ta, nương! Nữ nhi bất hiếu, trở về muộn.
Tiểu Anh ô ô ô khóc lên.
- Trở về liền tốt, trở về liền tốt.
Lão phu nhân nước mắt tuôn đầy mặt.
- Ngươi đến cùng đi nơi nào! Nếu hai năm trước, cha ngươi sẽ được nhìn thấy ngươi lần cuối.
Tiểu Anh nghe xong thì càng thương tâm, hai mẹ con ôm nhau khóc lóc.
- Mấy vị này là?
Hai mẹ con kể rõ nỗi khổ chia ly, bỗng nhiên lão phu nhân chú ý tới mấy người khác.
- Bọn họ là bằng hữu đưa ta về, chính nhờ có bọn họ, ta mới được cứu.
Tiểu Anh lau nước mắt, nhìn thấy mẫu thân mừng rỡ, thậm chí nàng không dám nói cho đối phương biết mình đã chết.
Lo lắng mẫu thân bỗng nhiên ý thức được hình dạng của mình không thay đổi, nàng vội vàng nói sang chuyện khác:
- Nương, ngươi mặc y phục này rất đẹp.
- Đẹp không?
Lão phu nhân có chút vui mừng.
- Đây là thời gian trước cha ngươi dùng số tiền còn sót lại trong nhà đặt mua áo liệm cho ta, ta có thể cảm giác được ta sắp chết, lo lắng đến thời điểm chết không còn sức mặc, xung quanh nơi này lại không có hàng xóm láng giềng, cho dù có, ai sẽ đến mặc áo liệm cho một lão thái bà, đến thời điểm ta khẳng định vừa dơ vừa thúi, cho nên sớm mặc, miễn cho phiền phức người khác...
- Nương...
Tiểu Anh cũng nhịn không được nữa, ôm mẹ thật chặt gào khóc lên.
Mọi người giờ mới hiểu được một màn trước đó nhìn thấy, cũng không phải lão thái bà thích đẹp đẽ, mà là nàng mặc áo liệm ngồi ở chỗ đó yên tĩnh chờ đợi tử vong hàng lâm.
Cảnh Đằng và Thu Hồng Lệ khóc lên, Vi Tác cũng ngăn không được dòng lệ.
Tổ An không khỏi nghĩ đến phụ mẫu kiếp trước của mình, không biết hiện tại bọn họ đau lòng như thế nào.
Nghe tiếng khóc xung quanh, hắn cảm thấy rất áp lực, đi thẳng ra ngoài, Cảnh Đằng và Thu Hồng Lệ đều đang an ủi hai mẹ con Tiểu Anh, nên không chú ý tới hắn.
Tổ An đi tới một khe núi, nhìn phía xa mây cuốn mây bay, lúc này tâm tình mới thoáng bình phục lại.
Đúng lúc này, bỗng nhiên hai hắc ảnh nhảy đến bên cạnh hắn.
Tên mập mạp nói:
- Tiểu tử này thật con mẹ nó soái, muốn ta có khuôn mặt như vậy, ở Âm Dương Giới chẳng phải muốn chơi ai thì chơi.
- Chơi cái đầu của ngươi, Âm Dương Giới chúng ta coi trọng là thực lực vi tôn, càng cường đại mới càng soái, tướng mạo chỉ là đồ vật thứ yếu.
Thân ảnh gầy nhỏ nhịn không được mắng.
- Có đạo lý, bất quá không thể vừa soái vừa thực lực mạnh mẽ sao?
Mập mạp Ngọa Long nhịn không được nói.
- Trên thế giới làm sao có người như vậy tồn tại, Thiên Đạo sẽ không cho phép.
Gầy gò Phượng Sồ bất mãn nói.
Hai người vô ý thức liếc nhìn Tổ An, ào ào lắc đầu, tiểu tử này soái là rất soái, nhưng toàn thân một chút nguyên khí ba động cũng không có, là tiểu bạch kiểm tay trói gà không chặt.
- Vì sao nữ nhân đều thích loại này, cả đám đều mắt mù sao!
Tổ An vốn còn tưởng đến hai đại địch, ai biết là hai tên dở hơi:
- Các ngươi có việc gì không?
Ngọa Long Phượng Sồ liếc nhau:
- Không phải chúng ta có việc, là ngươi có việc.
- Tựa hồ ta không biết hai vị, càng đừng đề cập có ân oán gì.
Tổ An dù bận vẫn ung dung quan sát hai người, trên người bọn họ quỷ khí âm trầm, không quá giống nhân loại.
Trước kia nghe Cảnh Đằng nói qua, quỷ vật có thể tùy ý hoạt động giữa ban ngày, thực lực đều rất cường đại.
- Chỉ trách ngươi xuất hiện ở bên người nữ nhân kia.
Ngọa Long hắc hắc nói.
Lúc này Phượng Sồ vội vàng nói:
- Đừng nói nhảm, Cảnh Đằng cách nơi này không bao xa, nếu phát hiện chạy tới thì phiền phức, chúng ta trước bắt hắn rời đi, tìm chỗ an toàn lại từ từ thẩm vấn.