- Thế nhưng Thần và Quỷ chúng ta không phải tử địch sao, sao có thể dùng bọn họ để hình dung chúng ta?
Có Quỷ Tướng nghi ngờ nói.
Quỷ Vương:
- ...
Trước đó nghĩ chỉ có Ngọa Long Phượng Sồ não có chút vấn đề, hiện tại xem ra tựa hồ mấy Quỷ Tướng này não cũng không quá tốt.
Sau đó nói thẳng:
- Bây giờ lực lượng rất trọng yếu, các ngươi không nên đi mạo hiểm, giao sự tình người kia cho Nhân Gian Giới hành động là được.
- Các ngươi tuân theo triệu hoán của ta chỉ dẫn, mau chóng đến bên cạnh ta.
Sau khi nói xong, hắc quang kia biến mất không thấy gì nữa, không cho mấy tên này cơ hội đặt câu hỏi.
...
Thu Hồng Lệ và Vi Tác nghe Tổ An thẩm vấn ra tình báo, không khỏi kinh hô:
- Quỷ Vương không phải vô địch sao, hoàn toàn là giết không chết nha!
Vật lý và nguyên tố công kích đều có thể miễn dịch, vậy còn đánh thế nào?
- Ngược lại cũng không phải không có cách nào.
Cảnh Đằng như có điều suy nghĩ.
- Biện pháp gì?
Mấy người lập tức nhìn về phía nàng.
- Ta tạm thời còn chưa nghĩ ra.
Cảnh Đằng mỉm cười.
- Bất quá Thiên Đạo sẽ không thiết lập một tồn tại hoàn toàn không có nhược điểm, nhất định có đồ vật gì mà chúng ta không phát hiện.
Tổ An âm thầm gật đầu, cái này giống như trước đó hắn đoán, bất quá sao cảm thấy Cảnh Đằng có chỗ giấu diếm thế nhỉ.
Rất nhanh đoàn người trở lại chỗ cũ, xa xa đã nghe được Tiểu Anh gào khóc.
Cảnh Đằng giật mình, vội vàng chạy trở về.
Mọi người liếc nhau, chẳng lẽ vừa rồi bọn họ rời đi, có quỷ vật gì đến?
Mọi người chạy về, mới phát hiện Tiểu Anh đang ôm mẫu thân của nàng khóc rống, lão bà bà mặc áo bông, cả người đã vĩnh viễn nhắm mắt lại.
Cảnh Đằng nhỏ giọng an ủi nàng, Tiểu Anh lau nước mắt hỏi:
- Mỗ mỗ, vì sao sau khi nương ta chết, ta không nhìn thấy quỷ hồn của nàng?
Cảnh Đằng trấn an nói:
- Giữa thiên địa hình thành quỷ hồn, là người chết lúc còn sống có oán niệm hoặc chấp niệm rất lớn chưa tiêu, lệnh đường trước khi chết cuối cùng cũng nhìn thấy nữ nhi tìm kiếm cả đời, tâm nguyện đã thành, đương nhiên sẽ không biến thành quỷ.
- Ngươi xem khóe miệng lệnh đường, có phải còn mỉm cười hay không?
Cảnh Đằng ngồi xổm ở bên người nàng.
- Lệnh đường hẳn chẳng mấy chốc sẽ chuyển thế đầu thai, cái này không phải một loại may mắn sao?
Tiểu Anh thân là quỷ vật, tự nhiên biết loại trạng thái của bọn họ không thể vào luân hồi, là dị vật giữa thiên địa, sớm muộn gì cũng sẽ bị thiên địa không dung, có thể chuyển thế đầu thai đúng là một loại may mắn.
- Cả đời này nương quá mức đau khổ, hi vọng kiếp sau nàng sẽ hạnh phúc, đều do nữ nhi bất hiếu...
Nói nói nước mắt lại không ngăn được chảy xuống, mọi người thấy vậy cũng rất thương cảm.
Đợi tâm tình của nàng thoáng bình phục, mọi người dựa theo ý nguyện hợp táng tro cốt của nàng cùng mẫu thân chung một chỗ.
Bây giờ nhà các nàng đã không có người, tự nhiên không cần làm lễ tiết mai táng phức tạp, nàng chỉ muốn mẫu thân sớm ngày nhập thổ vi an.
Theo tro cốt được chôn, lại thêm chấp niệm đã thành, thân hình Tiểu Anh càng ngày càng nhạt, nàng đầu tiên là cảm tạ Cảnh Đằng những năm này chiếu cố, sau đó kéo Tổ An đến một bên.
Nàng nghiêng cái đầu, tỉ mỉ quan sát Tổ An, nhưng không nói chuyện.
Tổ An hơi nghi hoặc:
- Tiểu Anh cô nương muốn nói cái gì.
- Thật đẹp trai, đáng tiếc lúc trước không ngủ với ngươi, làm hoàng hoa khuê nữ cả đời, không nghĩ tới làm Quỷ vẫn như vậy.
Tiểu Anh thăm thẳm thở dài, trong giọng nói tràn ngập tiếc nuối.
Tổ An:
- ...
Tiểu Anh cười khúc khích:
- Nói đùa đấy.
Rất nhanh nàng thu hồi nụ cười, hạ giọng nói:
- Công tử, mỗ mỗ nhà chúng ta rất đáng thương, ngươi nhất định phải chiếu cố nàng thật tốt.
Tổ An nhịn không được bật cười:
- Cảnh cô nương là nữ nhân cường đại, nàng không cần người chiếu cố, cũng có thể sống vui vẻ.
Tiểu Anh khẽ lắc đầu:
- Công tử ngươi còn chưa đủ hiểu nàng, mỗ mỗ là điển hình trong nóng ngoài lạnh, nàng mặt ngoài rất kiên cường, nhưng nội tâm cực kỳ mềm mại, đặc biệt là trải qua sự tình năm đó.
Tổ An lặng lẽ, hỏi thế gian tình là gì...
- Công tử, năm đó mỗ mỗ trải qua một lần phản bội.
Tiểu Anh liếc hắn một cái thật sâu.
- Công tử tuyệt đối đừng để cho nàng trải qua phản bội lần thứ hai.
- Yên tâm, ta không phải loại người như Tang Ngạo.
Sau khi nói xong Tổ An sững sờ.
- Ta và Cảnh cô nương không phải loại quan hệ kia, có cái gì phản bội hay không phản bội.
Tiểu Anh mỉm cười:
- Ngày sau công tử sẽ minh bạch.
Nói xong cũng không đợi hắn hỏi lại, trực tiếp quay người rời đi, ngỏ ý cảm ơn với Thu Hồng Lệ và Vi Tác, sau cùng lại nhìn Cảnh Đằng bái ba bái, cuối cùng lưu luyến không rời tiêu tan theo gió.
Cảnh Đằng thăm thẳm thở dài một hơi, người quen bên cạnh từng cái rời đi, trong lòng sao có thể không khổ sở.
- Nghĩ thoáng một chút, Tiểu Anh cũng coi như thỏa mãn tâm nguyện rời đi.
Tổ An an ủi.