Cảnh Đằng liếc hắn một cái, lúc này sắc mặt mới nhu hòa lại:
- Vừa rồi nàng nói cái gì với ngươi?
Thu Hồng Lệ cũng tò mò nhìn qua, thần sắc của Tổ An có chút mất tự nhiên:
- Cũng không có gì, chỉ là cáo biệt bình thường.
- Thật sao? Lời cáo biệt với ngươi còn nhiều hơn ta, thật sự là nuôi không nàng nhiều năm như vậy.
Ngữ khí của Cảnh Đằng có chút khó chịu, bất quá không có chính thức tức giận.
Tổ An cười ha hả:
- Đã an táng Tiểu Anh xong, chúng ta đi tìm bản thể năm đó của ngươi, nhanh chóng để ngươi khôi phục.
- Ngươi muốn đưa ta đi nhanh như vậy?
Cảnh Đằng yên tĩnh nhìn chằm chằm hắn.
Tổ An:
- ? ? ?
- Tìm bản thể không phải tâm nguyện của ngươi sao?
Cảnh Đằng không nói gì, trực tiếp quay người rời đi, không còn phản ứng đến hắn.
Ánh mắt Thu Hồng Lệ đảo qua hai người, sao cảm giác hai người này có chút không đúng thế nhỉ.
...
Xử lý xong sự tình Tiểu Anh, mọi người xâm nhập địa phận Trĩ Xuyên, rõ ràng cảm giác được người tới lui khá nhiều, hơn nữa đa số đều là cao thủ tu hành.
Chỉ bất quá Cảnh Đằng dẫn đường, một đường chủ yếu đi nơi hẻo lánh, nên không có sinh ra xung đột.
Rất nhanh thì đến một ngọn núi lớn, lúc mọi người leo núi, bỗng nhiên Vi Tác chỉ nơi xa kinh hô:
- Mau nhìn, ngôi mộ thật lớn!
Mấy người theo phương hướng hắn chỉ nhìn lại, quả nhiên nơi xa có một ngôi đại mộ cực kỳ rộng rãi.
Mộ bình thường ở dưới lòng đất, ngôi mộ này lại ở trên mặt đất.
Liếc nhìn lại, chủ thể của đại mộ liên miên bất tuyệt, liếc nhìn căn bản không nhìn thấy đầu.
Nhìn quy mô khí thế giống như hoàng lăng, bất quá quy mô lớn nhỏ thậm chí còn hơn hoàng lăng.
Trong lịch sử, hoàng lăng của một số vương triều cường thịnh là khai sơn làm mộ, một ngọn núi chính là một cái lăng mộ.
Nhưng cái đại mộ này không có trong núi, mà xây tất cả kiến trúc ở trên mặt đất.
Đặc biệt là chủ mộ, dường như vô cùng vô tận, cũng không biết người xây dựng làm sao làm được.
Toàn bộ đại mộ nhìn thê lương mà thần bí, cách hơn mười dặm cũng có thể cảm giác được bên kia ẩn ẩn phát ra uy áp, phảng phất như có đại khủng bố núp ở bên trong.
- Những người tu hành kia hẳn là xông về phía đại mộ.
Tổ An loáng thoáng nhìn thấy phụ cận cửa vào đại mộ lít nha lít nhít bóng người, hiển nhiên bọn họ tụ tập ở chỗ này đã có một đoạn thời gian.
Những bóng người kia rõ ràng chia làm mấy trận doanh, lẫn nhau phân biệt rõ ràng, tựa hồ rất đề phòng người khác.
- Yên tâm, bọn họ tạm thời không vào được.
So với mấy người khác hưng phấn, thần sắc của Cảnh Đằng lại bình tĩnh, thậm chí không nhìn đại mộ kia.
- Sao ngươi biết?
Thu Hồng Lệ có chút hồ nghi.
- Nếu bọn họ có thể đi vào, còn một mực canh giữ ở ngoài cửa mộ sao?
Cảnh Đằng thuận miệng đáp.
- Cách xa như vậy cũng có thể cảm giác được uy áp khủng bố, bọn họ muốn dựa vào cậy mạnh là không thể nào.
- Đã như vậy, nhiều người chạy tới Trĩ Xuyên như vậy có ý nghĩa gì?
Tổ An âm thầm suy nghĩ, dọc theo con đường này kiến thức, đại mộ kia hẳn là hấp dẫn anh hùng trong thiên hạ tới xem xét, không biết đám người Yến Tuyết Ngân có đến xem tình huống không?
Triệu Hạo hơn phân nửa sẽ tới, hắn sẽ không bỏ qua cơ duyên như vậy, chúng nữ tuyệt đối đừng đụng vào hắn.
- Không có gì bất ngờ xảy ra, phong ấn của đại mộ này sắp tự mình mở ra.
Cảnh Đằng đáp.
- Có phải ngươi biết nội tình gì hay không?
Thu Hồng Lệ nhịn không được truy hỏi.
- Chỉ bất quá là năm đó được Bão Phác Tiên Quân chỉ điểm, trong lúc vô tình hiểu một ít chuyện mà thôi, càng nhiều ta cũng không biết.
Cảnh Đằng lắc đầu.
Thu Hồng Lệ liếc nàng một cái, ta tin ngươi mới có quỷ, nữ nhân này toàn thân trên dưới đều là tâm nhãn.
Thấy nàng không nói, Tổ An biết truy vấn cũng vô dụng, mà hỏi:
- Ngươi dẫn chúng ta đến trên ngọn núi này làm gì?
- Ngươi không phải nói để ta tới tìm bản thể sao?
Cảnh Đằng nhìn nơi xa, thần sắc có chút hiu quạnh.
- Cái kia chính là phòng ốc năm đó ta sinh hoạt.
Mọi người theo tiếng nhìn lại, nguyên lai đã đi tới giữa sườn núi, nơi đây chim hót hoa nở, cây cối um tùm, linh khí càng thêm nồng đậm.
Sâu trong rừng cây, loáng thoáng có thể nhìn thấy mái cong lẻ tẻ, chỉ bất quá đại bộ phận đã bị thực vật bao phủ, nếu không phải nàng nhắc nhở, nói không chừng đi ngang qua cũng không ý thức được nơi đây có một ngôi nhà.
Bất quá rất nhanh Tổ An nhíu mày, hắn phát giác được bên trong tựa hồ có người!
- Trước kia ngươi ở chỗ này? Một mình sao?
Thu Hồng Lệ hơi kinh ngạc, dã ngoại hoang vu như vậy, tuy phong cảnh tươi đẹp, nhưng trên thực tế ở rất bất tiện, hơn nữa còn cô đơn tịch mịch.
- Đúng vậy.
Cảnh Đằng nhìn ngôi nhà kia, có chút hoài niệm.
- Ta ở chỗ này vượt qua tuổi thơ, vốn một người ở cũng không cảm thấy quạnh quẽ, thẳng đến...