Thời điểm mọi người chấn kinh, vẻ mặt của Triệu Hạo nghiêm túc, đại mộ này là chuyện gì xảy ra, hắn đã dùng toàn lực, vì sao cửa mộ y nguyên không mở được.
Đúng lúc này, quanh thân đại mộ sáng lên từng ký tự phong cách cổ xưa, cả đại mộ như sống lại, giống như một Cự Long ngủ say thức tỉnh.
Ngay cả Triệu Hạo cũng cảm giác được khí tức nguy cơ.
Đúng lúc này, mấy cường giả vây ở phía trước nhất hét lớn:
- Mau buông tay, nếu kích hoạt trận pháp phòng ngự của đại mộ, nơi này không ai có thể sống!
Triệu Hạo sầm mặt lại, nếu quả thật chỉ đánh giết những người xung quanh, hắn sẽ không chút do dự tiếp tục.
Nhưng hết lần này tới lần khác hắn cảm giác được những ký tự kỳ quái kia tựa hồ có thể uy hiếp được mình, trong nháy mắt có chút do dự.
Bất quá để hắn thối lui, hắn lại không cam tâm.
Lúc này có người quát:
- Phong ấn của đại mộ này chẳng mấy chốc sẽ tự động mở ra, các hạ cần gì phải nóng lòng nhất thời?
Hiển nhiên có người đoán được tâm lý của hắn, vội vàng cho hắn bậc thang, miễn cho hắn chơi đồng quy vu tận.
Triệu Hạo nghe vậy, lúc này mới thu tay lại:
- Thời gian cụ thể?
- Ước chừng còn nửa canh giờ!
Có người nhanh chóng đáp.
- Đây là sấm ngôn rất nhiều năm trước lưu lại, hẳn sẽ không sai.
Bọn họ gạt những kẻ thực lực thấp ở ngoại vi, căn bản không cho vào, chính là sợ bị người khác kiếm một chén canh.
Nhưng cự long mạnh như vậy sang sông, khẳng định là có tư cách tham dự, các đại thế lực không muốn nháo quá cứng.
- Thôi được, chờ nửa canh giờ lại có làm sao!
Thân hình Triệu Hạo lóe lên, lui về phía sau mấy chục trượng, hư ảnh kia tự nhiên cũng trở lại trong cơ thể.
Cảm nhận được ánh mắt của Lý Trường Sinh và Huyền Bát Cảnh muốn nhìn lại không dám nhìn, trên mặt hắn hơi nóng lên, trước đó ngưu bức đi ra ngoài, kết quả ném mặt mũi lớn như vậy, may mắn ở thế giới này không người biết hắn.
Hắn càng hứng thú với đại mộ, ngay cả hắn toàn lực cũng mở không ra cấm chế, nghĩ đến đồ vật cất giữ bên trong tuyệt đối có tư cách được xưng tiên duyên.
Lúc này các thế lực cũng tới hàn huyên:
- Xin hỏi cao tính đại danh của vị đạo hữu này? Sao trước đó chưa thấy qua?
Da mặt của Triệu Hạo nhảy nhót, trẫm đang cảm thấy mất mặt không muốn để người biết, kết quả các ngươi còn tới hỏi.
...
Lại nói phía bắc đại mộ hơn mười dặm, Sở Sơ Nhan đi trên đường, một đường dẫn tới người xung quanh nhìn chăm chú.
Bất quá dung mạo của đối phương quá tuyệt lệ, trên người dường như hiện ra một tầng ánh sáng, khiến người ta không dám nhìn thẳng, chỉ dám vụng trộm dò xét vài lần.
Sở Sơ Nhan cũng không để bụng, loại chuyện này từ nhỏ đến lớn gặp không ít, nàng đã góp nhặt quá nhiều kinh nghiệm.
Vì ngăn ngừa phiền phức, nàng âm thầm vận chuyển Tuyết Hoa Thần Kiếm, quả nhiên, mọi người cảm giác được thực lực nàng cường đại, đều không dám tùy tiện đến trêu chọc.
Bất quá trên đời này luôn có ngoại lệ, lúc này một đội kỵ sĩ giục ngựa chạy vụt qua, nhìn trang phục của bọn hắn không phải khôi giáp chế thức, phong cách ăn mặc lộn xộn, hiển nhiên không phải kỵ binh của quốc gia nào, mà giống như một đám thổ phỉ chiếm núi làm vua.
- A?
Vốn đám người này đã cưỡi ngựa vượt qua Sở Sơ Nhan, lại ào ào ghìm ngựa dừng lại, từng cái quay đầu nhìn về phía Sở Sơ Nhan, trên mặt đầy vẻ kinh diễm.
- Lão đại, nữ nhân này thật xinh đẹp!
- Xác thực, cho tới bây giờ ta chưa thấy qua mỹ nữ như thế.
- Nếu có thể chộp tới làm áp trại phu nhân, ngày mai chết cũng đáng giá!
...
Sở Sơ Nhan sầm mặt lại, bọn gia hỏa này ô ngôn uế ngữ, thật làm cho người ta chán ghét, bất quá những thứ này tuyệt đối không phải sơn tặc thổ phỉ bình thường, có mấy người lộ ra tu vi ba động lại không kém nàng.
- Đáng con mẹ ngươi!
Người dẫn đầu trực tiếp đập đồng bạn một cái.
- Làm nghề như chúng ta, mạng trọng yếu nhất, còn ngày mai chết cũng đáng.
- Lão đại giáo huấn phải.
Người kia cười ngượng ngùng bồi tội.
- Bất quá cô nàng này xác thực xinh đẹp, không bằng trước tiên chộp nàng, để mọi người vui vẻ?
Một người khác cười tà nói.
Thủ lĩnh kia nhìn Sở Sơ Nhan thật sâu, cuối cùng lắc đầu:
- Được rồi, nữ nhân này không dễ chọc, muốn bắt nàng chúng ta khẳng định sẽ xuất hiện thương vong, bây giờ chúng ta hoàn thành nhiệm vụ quan trọng, người kia tới địa bàn của chúng ta, là lễ vật ông trời ban cho chúng ta, bây giờ đã tra được tung tích, không cần phức tạp, miễn cho bị người khác nhanh chân đến trước.
Thấy các đồng bạn còn có chút không nỡ, hắn cười nói:
- Chờ giết được mục tiêu kia lãnh tiền thưởng, đầy đủ chúng ta mỗi ngày đổi một hoa khôi để chơi.
Những người khác sĩ khí thoáng cái cất cao, ào ào huýt sáo:
- Lão đại nói phải.
Nói xong đoàn người nhìn Sở Sơ Nhan hôn gió, cười lớn giục ngựa rời đi, kích thích lên tro bụi mù mịt.