Cảnh Đằng lắc đầu:
- Ta nào có phúc phận đó, cái đại mộ này ở cực kỳ lâu trước kia đã tồn tại, Tiên Quân phát hiện nó, ở bên trong thăm dò rất nhiều năm cũng không thăm dò hoàn thành, mới thuận tay đặt bản thể của ta ở bên trong mà thôi.
Tổ An sững sờ, vốn cho rằng đại mộ này là Bão Phác Tiên Quân xây cho mình, không nghĩ đến hắn cũng chỉ là người phát hiện.
Lúc này phương hướng đại mộ truyền đến thanh âm huyên náo, loáng thoáng thấy được đám người vây xung quanh bắt đầu bạo động, một đợt lại một đợt, giống như cuồng hoan xông vào bên trong.
Vi Tác nhất thời gấp:
- Cảnh cô nương, bọn họ đều vào trong mộ lớn, nếu bị bọn họ chiếm tiên cơ, không cẩn thận hủy hoại bản thể của ngươi liền xong.
Cảnh Đằng mỉm cười:
- Yên tâm, cái đại mộ này nào có dễ dàng vào như vậy.
...
Lại nói Triệu Hạo mang theo Lý Trường Sinh và Huyền Bát Cảnh đến trước đại mộ ở Trĩ Xuyên.
Dọc theo con đường này thương thế của Lý Trường Sinh và Huyền Bát Cảnh tốt bảy tám phần, bất quá trong lòng lại biệt khuất không gì sánh được.
Bọn họ ở trong Đại Tông Sư cũng xem như đỉnh phong, mỗi người lại là tồn tại tôn quý nhất trong tông môn, trên giang hồ hô phong hoán vũ, ngày bình thường đều là một đám người vây lấy bọn hắn phục thị, sợ có chỗ nào chuẩn bị không thỏa đáng.
Kết quả dọc theo con đường này, lại chỉ có thể cúi đầu phục thị người khác, còn sợ không phục thị tốt.
Mấu chốt đối tượng là Triệu Hạo cường đại, trong lòng bọn họ khó chịu cũng không dám biểu hiện ra ngoài.
Nhìn xung quanh người đông tấp nập, đại đa số tu vi rõ ràng không bằng mình, lúc này tâm thái của hai người mới nhẹ nhàng hơn.
Suy nghĩ có nên tìm cơ hội bắt mấy người tới làm sai vặt, bằng không cuộc sống tùy tùng thực sự không dễ làm.
Lúc này ánh mắt Triệu Hạo rơi vào trên đại mộ cách đó không xa, cảm nhận được khí tức cổ xưa, trong lòng không khỏi mừng rỡ, chẳng lẽ thật có cơ duyên thành Tiên?
- Đi hỏi những người kia, vì sao chần chừ không tiến.
Triệu Hạo thuận miệng phân phó.
- Vâng!
Hai người Lý, Huyền vội vàng chạy đến trong đám người phụ cận nghe ngóng.
Cũng không lâu lắm liền chạy về:
- Hồi bẩm hoàng thượng, tựa hồ trên đại mộ có cấm chế, bọn họ không vào được.
Triệu Hạo cười lạnh:
- Đều là chút thế hệ bản lĩnh thấp, cũng muốn nhúng chàm tiên duyên?
Sau đó không để ý tới mọi người, đi thẳng về phía cửa mộ.
Lý Trường Sinh và Huyền Bát Cảnh liếc nhau, vội vàng theo sau.
Ôm lấy cây đại thụ này, nói không chừng bọn họ cũng có thể lăn lộn được tiên duyên.
- Người này là ai?
Rất nhanh thế lực các phương đều chú ý tới bọn họ.
- Chưa thấy qua, thiên hạ không có cao thủ nào giống bọn hắn.
- Nhìn hắn đi đường kiêu ngạo như vậy, không phải là đồ nhà quê từ trong hốc núi nào ra đó chứ.
- Chưa hẳn, thiên hạ to lớn, cao thủ như cá diếc sang sông, chưa hẳn tất cả đều hiện danh tại thế, nói không chừng là cao thủ ẩn thế.
...
Trong đám người có mấy người biến sắc, vội vàng kéo mũ trên đầu xuống, thân thể cũng lùi về trong đám người.
- Sao lại là hắn!
- Còn có Lý Trường Sinh và Huyền Bát Cảnh, sao lại thành cái đuôi của hắn?
Lúc này Triệu Hạo đã đi tới trước cửa mộ, trực tiếp đánh qua một quyền:
- Mở!
Nắm đấm màu vàng trở nên vô cùng to lớn, trực tiếp oanh kích về phía cửa mộ.
Mọi người xung quanh cảm giác được khí thế hủy diệt, lòng đều sợ hãi, sao gia hỏa này mạnh như vậy?
Tiện tay một quyền lại có uy thế như thế!
Một ít tồn tại cường đại trong các thế lực, vốn giống như nhìn thằng hề đối đãi ba người kia, lúc này không khỏi mở to hai mắt, trong mắt đầy vẻ sợ hãi.
Oanh… cửa mộ bình yên vô sự.
Triệu Hạo:
- ...
Trong mắt Lý Trường Sinh và Huyền Bát Cảnh đầy vẻ hoảng sợ, bọn họ tự nhiên biết một quyền của Triệu Hạo uy năng khủng bố cỡ nào, chớ nói một cửa mộ, dù một ngọn núi cũng có thể trực tiếp đánh nát, kết quả cửa mộ ngay cả tro bụi cũng không rơi?
Xung quanh truyền đến tiếng cười vang, cái gì không biết tự lượng sức mình, cũng không soi mặt vào trong nước tiểu nhìn xem mình...
Sắc mặt Triệu Hạo tái xanh, không nghĩ đến mất mặt lớn như vậy.
Trong thân thể hắn dâng lên hư ảnh kim sắc, hình dạng cơ hồ giống hắn như đúc, chỉ là lớn hơn không biết bao nhiêu lần.
Cự nhân đi thẳng tới trước cửa mộ, vươn ra đại thủ tách ra hai bên, toàn bộ đại mộ nhất thời thanh thế to lớn.
- Đây là Dương Thần trong truyền thuyết?
Những người xem kịch ở xung quanh quá sợ hãi, có thể tới nơi này đều là cao thủ, yếu một chút ở ngoại vi đã bị thanh lý, bọn họ tự nhiên nhìn ra gia hỏa này bất phàm.
Phóng tầm mắt nhìn thiên hạ, có thể đạt tới thực lực này chỉ có Âm Dương Giới Quỷ Vương, Giáo chủ Thần Tiêu Giáo Tôn Ân lúc trước, lão cung phụng của Mạo Hiểm Công Hội… rải rác mấy người mà thôi, người này là từ nơi nào chui ra?
Nếu là cao thủ đỉnh phong bình thường ẩn thế không ra thì thôi, nhưng tồn tại như vậy làm sao có khả năng giấu diếm được?