- Hắn gọi Tổ An...
- Nguyên lai cũng gọi Tổ An, sao trùng hợp như vậy.
Nữ tử kia gật đầu, bỗng nhiên thần sắc cổ quái.
- Các ngươi đừng nói cho ta, các ngươi nói là cùng một nam tử nha?
Sở Sơ Nhan và Bùi Miên Mạn xấu hổ, bất đắc dĩ gật đầu.
- Xác thực là cùng một người.
- Cái gì!
Hư ảnh nữ tử kia nhất thời nhảy dựng lên.
- Hai nữ nhân kinh tài tuyệt diễm như các ngươi, lại khăng khăng hết mực ưa thích một nam nhân?
Hai nữ liếc nhau, thăm thẳm thở dài.
- Xác thực như thế.
- Có phải các ngươi bị người kia dùng tà pháp khống chế hay không?
Hư ảnh nữ tử kia cau mày nói, hai nữ nhân trước mắt này, dù đặt ở thời đại của nàng, cũng là tồn tại khuynh quốc khuynh thành, không phải nên được ngàn vạn nam nhân theo đuổi sao, sao ngược lại cộng đồng tranh giành một nam tử?
- Việc này nói rất dài dòng, nhưng chúng ta và A Tổ thật là lưỡng tình tương duyệt, đồng thời không có tình huống bị bắt buộc.
Hai nữ vội vàng giải thích.
- Các ngươi đã thích nam nhân mình như vậy, ái tình không phải thứ để chia, vì sao các ngươi còn có thể chung đụng giống như tỷ muội.
Hư ảnh nữ tử nghi ngờ nói.
- Thực ra chúng ta cũng là bằng hữu rất tốt, hơn nữa cùng nhau trải qua quá nhiều sinh tử, nên tình địch tranh giành khá nhạt.
Hai nữ thăm thẳm thở dài.
Hư ảnh nữ tử cười lạnh nói.
- Thôi được, ta ngược lại muốn nhìn, nam tử có thể được các ngươi đồng thời ưa thích, đến cùng như thế nào.
Nói xong đang muốn rời khỏi, lại bị Bùi Miên Mạn gọi về.
- Tiền bối chậm đã.
Hư ảnh nữ tử quay đầu, yên tĩnh chờ nàng nói.
Lúc này Bùi Miên Mạn mới do dự nói ra.
- Thời điểm tiền bối tìm được hắn, nếu bên cạnh hắn còn có nữ tử khác, thì xin không nên tức giận trách cứ hắn.
Sở Sơ Nhan nghĩ thầm vẫn là Mạn Mạn càng hiểu A Tổ, bên người gia hỏa kia nhiều hồng nhan tri kỷ như vậy, lần này hơn phân nửa cũng có người nào bồi tiếp, bây giờ Bảo Cô tiền bối rõ ràng bởi vì phản ứng của hai người mà có chút tức giận, nếu nhìn thấy Tổ An còn trái ôm phải ấp, nói không chừng sẽ cho rằng hắn là đồ vô sỉ.
Bảo Cô dù sao cũng là thê tử Tiên Quân, không biết chiến lực bao nhiêu, vạn nhất thật nổi giận công kích A Tổ, hắn sẽ nguy hiểm.
Nghe được lời này, hư ảnh nữ tử nhất thời khó thở ngược lại cười.
- Não các ngươi có tật xấu không?
Khuôn mặt của Bùi Miên Mạn nóng lên, Sở Sơ Nhan giúp nàng giải thích.
- Tiền bối hiểu lầm, những hồng nhan tri kỷ kia của hắn chúng ta đều biết, A Tổ là người chí tình chí nghĩa, nữ nhân có thể được hắn ưa thích thì nhất định không phải nữ tử tầm thường, giữa hai người khẳng định trải qua vô số trắc trở, bây giờ chúng ta đã nhất định phải chết, sao không tác thành cho bọn hắn, thực tình chúc phúc bọn họ sống càng tốt hơn, dù sao nếu hắn cả đời thương tâm khổ sở chúng ta, hình dạng tiều tụy như người vô dụng, ngược lại không phải là chúng ta mong muốn.
Bùi Miên Mạn cũng gật đầu.
- Không sai, đây cũng là suy nghĩ trong lòng ta, đời này A Tổ vì ta hi sinh đã đủ nhiều, ta không muốn thấy hắn vượt qua quãng đời còn lại như vậy.
Hư ảnh nữ tử đi tới đi lui trong sơn động, hiển nhiên trong lòng nôn nóng không gì sánh được, nàng không hiểu nổi một màn trước mắt.
Thật lâu sau đó, nàng nhìn về phía hai nữ, trầm giọng hỏi thăm.
- Các ngươi không tranh, cam nguyện nhường người yêu như vậy?
- Nếu hết thảy như thường, chúng ta tự nhiên vẫn sẽ tranh giành, làm sao có khả năng chắp tay nhường người yêu.
Sở Sơ Nhan hừ một tiếng, sau đó thần sắc ảm đạm.
- Chỉ bất quá bây giờ chúng ta nhất định phải chết, nào có tâm tư tranh giành những thứ này.
Hư ảnh nữ tử buông lỏng một hơi.
- Nguyên lai là tự biết phải chết, có chút nản lòng thoái chí, làm ta còn tưởng mình sống nhiều năm như vậy uổng phí.
Sở Sơ Nhan và Bùi Miên Mạn bất đắc dĩ, hiện tại mí mắt của các nàng sắp không mở được, đối phương lại tính toán những thứ này.
Lúc này hư ảnh nữ tử lộ vẻ do dự, một lúc lâu sau mới lên tiếng.
- Thôi thôi, sợi tàn niệm này của ta là được các ngươi tỉnh lại, cũng coi như hữu duyên với các ngươi, thực không đành lòng nhìn hai ngươi vẫn lạc.
Chợt nàng vươn tay, hai sợi kim quang điểm vào trán hai nữ.
Lúc này hai nữ đã sắp ngủ, căn bản không kịp phản ứng.
- Tiền bối, đây là?
Sở Sơ Nhan có chút thanh minh, nghi ngờ nói.
- Hiện tại ta xác thực không có năng lực giải Nhãn Vọng Mộng Ngàn Thu, bất quá năm đó thời điểm ta nhàm chán, tự mình sáng tạo một kỹ năng, các ngươi ngược lại có thể tự cứu.
Thời điểm hư ảnh nữ tử nói lời này, thần sắc có chút mất tự nhiên.
- Kỹ năng gì?
Bùi Miên Mạn mờ mịt hỏi.
Trên mặt hư ảnh nữ tử dường như xuất hiện một vệt ửng đỏ.
- Kỹ năng này tên Thần Nữ Chi Hôn.
Bùi Miên Mạn.
- ...
Sở Sơ Nhan.
- ...