Lục Địa Kiện Tiên (Dịch)

Chương 3287 - Chương 3287 - Tặng Đầu Người (2)

Chương 3287 - Tặng đầu người (2)
Chương 3287 - Tặng đầu người (2)

Đám người Tổ An vừa vặn ở phía ngoài nhất, cũng không vội vàng giống như người xung quanh.

Nghe Cảnh Đằng nói, đi vào trước chưa chắc đã là chuyện tốt.

Nhìn tu sĩ đông đảo, trên mặt Tổ An lóe lên vẻ nghi hoặc, những bí cảnh trước kia, tất cả chỉ giới hạn ở một hoàn cảnh nào đó, coi như thế giới lớn, nhưng người sống không tính nhiều.

Nhưng hết thảy trước mắt, lại biểu hiện ra đây là một thế giới sống sờ sờ, không khác thế giới của Đại Chu triều chút nào.

Đây thật là một cảnh sao?

Có trong nháy mắt, hắn sinh ra một loại cảm giác Trang Chu Mộng Điệp.

Còn đang nghi hoặc, một phù văn cổ quái sáng lên, giữa thiên địa mưa gió phun trào, linh khí nồng đậm dần dần tràn ngập ở trong thiên địa.

Trong lòng mọi người nhảy một cái, loại thiên địa dị biến này, chứng minh khẳng định có chuyện lớn phát sinh.

Quả nhiên, đại mộ chấn động, khí thế hủy diệt vốn ngưng tụ ở xung quanh đại mộ dần dần biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.

Cũng không biết người nào rống một tiếng:

- Phong ấn của đại mộ đã mở!

Thực lực Triệu Hạo mạnh nhất, tự nhiên là người thứ nhất đẩy cửa mộ chạy vào.

Vốn hắn còn muốn đóng cửa mộ, không cho người ngoài chạy vào nhúng chàm tiên duyên.

Nhưng nghĩ một chút, bây giờ bên ngoài có không ít cường giả, nhưng ăn một mình, sợ rằng sẽ gây nên nhiều người tức giận.

Mặc dù mình không sợ những người kia, nhưng xử lý có chút phiền phức, còn không bằng để bọn hắn tiến vào, đại mộ lớn như vậy, xác thực cần không ít nhân thủ đi làm bia đỡ đạn dò đường.

Nếu thật có người tìm thấy tiên duyên, đoạt là được.

Sau đó hắn không lưu lại, trực tiếp đi vào thăm dò.

Huyền Bát Cảnh và Lý Trường Sinh có chút sốt ruột, vội vàng theo sau.

Tiếp xuống những người ở ngoài đại mộ như cá trong hồ được cho ăn, tranh nhau chen lấn tuôn ra, nếu có người ở chỗ cao quan sát, nói không chừng sẽ hoảng sợ.

Loại tình huống này tự nhiên sẽ phát sinh xung đột, có thể tới nơi này đều là người dũng mãnh, một lời không hợp đánh thấy máu là rất bình thường.

Bất quá mọi người rõ ràng, bây giờ càng trọng yếu là thăm dò đại mộ, nếu vì đoạt bảo vật động thủ còn nói được, nhưng hôm nay ngay cả cửa cũng chưa vào, quyết đấu sinh tử khó tránh khỏi quá khôi hài.

Cho nên phần lớn xung đột còn khống chế ở trong phạm vi nhất định, nhiều lắm là thân thiết hỏi thăm nữ quyến 18 đời mà thôi.

Quy mô của cổ mộ thực sự quá lớn, trên 10 ngàn người lao vào, vậy mà vẫn có thể dung được.

Đám người Tổ An không có gấp, mà an tĩnh lưu ở ngoại vi xem chừng.

Dù sao Triệu Hạo cũng ở bên trong, không nên đối mặt cho thỏa đáng.

Hắn quay đầu nhìn về phía Cảnh Đằng:

- Cảnh cô nương, nếu bản thể của ngươi đã ở trong mộ, nghĩ đến hẳn rất hiểu đại mộ này, có đường vào nào khác không.

Tình hình phía trước còn chen chúc hơn lên tàu về quê ăn tết, hắn thực không muốn đi chen.

Cảnh Đằng lắc đầu:

- Không có, đại mộ kia rất cổ quái, chỉ có con đường này.

Tổ An:

- ...

Thu Hồng Lệ có chút bất mãn nói:

- Dù sao chúng ta cũng là đang giúp ngươi, ngươi biết cái gì thì nói đi, không nên cứ che che lấp lấp.

Cảnh Đằng áy náy:

- Cũng không phải ta không muốn nói, mà là năm đó gặp đại nạn, ta chỉ là phòng ngừa vạn nhất để lại một hạt giống, có thể trọng sinh đã cám ơn trời đất, nhưng cũng mất đi lực lượng ngày xưa, đồng dạng mất đi còn có trí nhớ.

Nếu như vậy, mọi người cũng không tiện nói cái gì.

Cảnh Đằng nói:

- Yên tâm đi, để bọn hắn đi vào trước cũng không có gì lớn.

Thấy nàng chắc chắn như thế, mấy người âm thầm gật đầu, một mực chờ ở nơi đó, thẳng đến phía ngoài đi vào hết, lúc này mới chậm rãi khởi hành.

Lúc này cửa mộ đã mở rộng, không còn chen chúc như vừa rồi.

Xa xa nhìn lại, cửa mộ giống như thâm uyên, đang chờ thôn phệ hết thảy.

Đi tới trước mặt, lúc này Tổ An mới phát hiện cửa mộ lớn đến quá mức, cao mấy chục trượng, rộng 100 trượng, khó trách vừa rồi nhiều người chen như vậy cũng chen vào được.

- Cũng không biết tồn tại gì xây dựng đại mộ rộng rãi như vậy, thật chẳng lẽ là tiên nhân?

Thu Hồng Lệ nhịn không được cảm thán.

Vốn còn suy đoán đây là hoàng lăng, nhưng không có Đế Vương nhân gian nào có thể dựng lên mộ táng quy mô như thế.

Cảnh Đằng lắc đầu:

- Năm đó tựa hồ Bão Phác Tiên Quân cũng không điều tra ra là ai xây mộ này, đương nhiên cũng có khả năng hắn phát hiện gì đó nhưng không nói cho ta, dù sao ta chỉ là một yêu vật hắn tiện tay điểm hóa mà thôi.

Cảm nhận được ý tứ nghĩ mình lại xót cho thân trong giọng nói của nàng, Thu Hồng Lệ không nhịn được an ủi.

Đúng lúc này, phía trước truyền đến thanh âm gào khóc thảm thiết, vừa rồi vốn có rất nhiều người xông vào, lúc này lại như nhìn thấy đồ vật đáng sợ gì chạy ra, còn có không ít người từ không trung bay ra, có thể thấy được tu vi của bọn họ đều không thấp.

- Phía trước xảy ra chuyện gì?

Vi Tác ngăn một người lại hỏi.

Bình Luận (0)
Comment