Ngay cả Thu Hồng Lệ cũng cảm kích nhìn nàng, không hề ăn dấm.
Vừa mới trong nháy mắt đó, trái tim nàng xém chút nhảy ra lồng ngực, may mắn có Cảnh Đằng xuất thủ trợ giúp.
Cảnh Đằng đáp:
- Thân thể công tử cứng như kim thiết, vừa rồi coi như không có ta giúp đỡ, ngươi nhiều lắm cũng chỉ bị thương, tính mạng không lo.
Vi Tác ngạc nhiên:
- Làm sao ngươi biết thân thể hắn cứng như kim thiết?
Thu Hồng Lệ cũng tò mò nhìn chằm chằm nàng, nghĩ thầm chẳng lẽ nàng biết A Tổ tu luyện Hồng Mông Nguyên Thủy Kinh?
Cảnh Đằng hơi đỏ mặt, có điều nàng phản ứng cũng nhanh, lập tức giải thích:
- Ta nhìn hắn bình thường da quang lưu chuyển, cực kỳ thần dị, hiển nhiên có bí pháp tu luyện thân thể.
- Thì ra là thế.
Vi Tác và Thu Hồng Lệ không hoài nghi nữa, chỉ có Cảnh Đằng hai gò má đỏ rực.
Lúc này người xung quanh tụ tới, cảm tạ ân cứu mạng của Tổ An, đồng thời nghe ngóng lai lịch của bọn hắn, dù sao nhân vật như vậy, tuyệt đối không có khả năng yên lặng vô danh.
Tổ An cũng không muốn liên hệ với bọn họ, tùy ý ứng phó vài câu liền mỗi người đi một ngả.
Trước đó cứu bọn họ chỉ là bởi vì mình muốn ra tay, chứ không liên quan gì bọn hắn.
- Kế tiếp không phải sẽ còn gặp được quái vật càng lợi hại chứ?
Tổ An thừa cơ hỏi Cảnh Đằng, tựa hồ nàng rất hiểu đại mộ này.
- Vừa mới Tử Vong Đoạt Mệnh Giả kia đã rất lợi hại, chiến lực thậm chí vượt qua Đại Tông Sư, không nghĩ tới lại bị ngươi giải quyết.
Ánh mắt Cảnh Đằng phức tạp nhìn Tổ An, tuy gia hỏa này tu vi không cao lắm, nhưng phong thái xuất kiếm thật khiến người ta khắc sâu ấn tượng.
Tổ An mỉm cười:
- Cũng không phải ta giải quyết, mà là chúng ta cùng nhau giải quyết, nếu không có các ngươi trợ giúp, chỉ sợ ta đã sớm bị quái vật kia chặt thành hai đoạn.
Khóe môi Cảnh Đằng hơi nhếch lên, tâm tình bỗng nhiên tốt lên mấy phần.
Thu Hồng Lệ thì thi lễ với nàng:
- Cảnh cô nương, đa tạ ngươi cứu A Tổ, trước đó có chỗ đắc tội, mong cô nương chớ có để ở trong lòng.
Chẳng biết tại sao, thấy nàng tình thâm nhìn Tổ An, tâm tình của Cảnh Đằng lại bực bội:
- Ta cứu hắn, có liên quan gì tới ngươi, ngươi lại chạy ra thay hắn cảm ơn.
Thu Hồng Lệ nhướng mày, nữ nhân này nói rõ là muốn đối nghịch với mình?
Chờ chút, giọng nói của nàng sao lạ như vậy.
Lúc này Tổ An ho nhẹ một tiếng, vội vàng đổi chủ đề:
- Kế tiếp còn có quái vật gì, Cảnh cô nương ngươi đại khái nói một chút đi, miễn đến thời điểm chúng ta đột nhiên gặp phải, lại bị đánh trở tay không kịp.
Cảnh Đằng lắc đầu, khổ não nói:
- Ta cũng không biết.
Vi Tác ồ một tiếng:
- Vậy vừa rồi tại sao ngươi biết tình báo của Tử Vong Đoạt Mệnh Giả?
Thu Hồng Lệ cũng nghi ngờ nhìn nàng, nữ nhân này từ đầu tới đuôi tựa hồ không có bao nhiêu câu nói thật, đến cùng là có mưu đồ hay đang cố lộng huyền hư.
Cảnh Đằng giải thích:
- Trước đó nói qua với các ngươi, trí nhớ của ta thiếu thốn, vừa rồi bởi vì nhìn thấy quái vật kia mới nhớ lại, khả năng tiếp theo đụng phải quái vật gì, ta cũng sẽ khôi phục một số trí nhớ.
- Thì ra là thế.
Mấy người âm thầm gật đầu.
Thu Hồng Lệ âm thầm truyền âm nói:
- A Tổ, Cảnh Đằng này có chút kỳ quái, nếu nàng thật chỉ là một dây leo do Bão Phác Tiên Quân điểm hóa, như vậy biết không khỏi quá nhiều rồi.
- Quả thật có chút kỳ quái, chẳng qua trước mắt xem, tựa hồ nàng không có ác ý, chúng ta cẩn thận chút là được.
Tổ An đáp.
- Sao ngươi biết nàng không có ác ý, không phải là thấy người ta xinh đẹp đó chứ.
Thu Hồng Lệ hừ một tiếng, nói đến tâm tình thật là thứ kỳ quái, vừa rồi còn xuất phát từ nội tâm cảm kích Cảnh Đằng xuất thủ, bây giờ lại nhìn nàng không vừa mắt.
Nhìn hệ thống liên tiếp toát ra điểm nộ khí, Tổ An nhịn không được cười lên.
Rất nhanh đoàn người tiếp tục đi vào trong, trên vách tường bốn phía đại mộ điêu khắc các loại chạm nổi tinh mỹ, tựa hồ là hình ảnh chiến đấu, xuất hành du ngoạn… còn có tràng cảnh tế tự.
Bất quá quỷ dị là những bích hoạ này đều không có đầu, nếu do thời gian quá xa xưa gây xói mòn, thì không đến mức chỉ có đầu xảy ra vấn đề.
Nhưng nếu bị người tận lực bỏ đi, vậy làm như thế mục đích là gì?
- Cảnh cô nương, ngươi biết lai lịch của những bích họa này không?
Tổ An nhìn về phía Cảnh Đằng, gương mặt nàng giống như phác hoạ thành, da thịt tinh tế tỉ mỉ không tì vết, hai đầu lông mày như xuân thủy, không thể không nói, nàng xác thực rất xinh đẹp.
Thu Hồng Lệ lặng lẽ vểnh tai, mặc dù có chút khó chịu hai người nói chuyện phiếm, nhưng trong lòng cũng hiếu kỳ những bích hoạ này sẽ có bí mật gì.
Cảnh Đằng nhẹ nhàng xoa trán:
- Không có, ta đối với mấy bích hoạ này, một chút ấn tượng cũng không có.
- Cảnh cô nương ngươi làm sao vậy?
Thấy bộ dáng nàng khó chịu, Vi Tác nhịn không được hỏi.