Cảnh Đằng lắc đầu:
- Không có gì, chỉ cảm thấy đầu có chút đau.
Tổ An và Thu Hồng Lệ liếc nhau, chẳng lẽ theo xâm nhập đại mộ, nàng khôi phục trí nhớ càng ngày càng nhiều?
Đúng lúc này, bỗng nhiên trong lòng Tổ An run lên, lông tơ toàn thân dựng thẳng, sắc mặt khó coi nhìn qua nơi xa.
Một âm thanh trêu tức vang lên:
- Thật sự là nhân sinh nơi nào không gặp lại, Thân Hầu đại nhân của ta.
Chỉ thấy Triệu Hạo đứng chắp tay ở cách đó không xa, cười lạnh nhìn hắn.
Lý Trường Sinh và Huyền Bát Cảnh đứng hai bên, biểu tình cười trên nỗi đau của người khác, cũng không thể chỉ hai ta bị khi dễ, tiểu bạch kiểm, đến phiên ngươi!
Nhìn thấy đám người Triệu Hạo, sắc mặt của Thu Hồng Lệ có chút khổ não, phải biết Ma giáo và triều đình vốn là thù địch, lần trước còn đi hoàng cung hành thích, lúc này nhìn thấy đối phương, khẳng định là dữ nhiều lành ít.
Cảnh Đằng không nhận biết Triệu Hạo, bất quá có thể cảm giác được khí thế thâm bất khả trắc trên người hắn, hơn nữa chú ý tới Tổ An và Thu Hồng Lệ toàn thân kéo căng, đoạn đường này cho tới bây giờ không thấy bọn họ khẩn trương như thế.
- Nguyên lai là hoàng thượng, thật sự là duyên phận, thế giới này lớn như vậy, lại dễ dàng đụng phải ngươi.
Tổ An cảm khái nói, đồng thời có chút hiếu kỳ, đối phương không phải một ngựa đi đầu vào trong mộ điều tra sao, sao bây giờ lại ở chỗ này?
Trong lòng Cảnh Đằng nhảy một cái, hoàng thượng?
Thế giới này nơi nào có hoàng thượng?
Cực kỳ lâu trước kia, thế giới này ngược lại có hoàng đế, nhưng bây giờ phân liệt đã lâu, khắp nơi đều là tiểu quốc, các loại lĩnh chủ, thành chủ cát cứ, khái niệm hoàng đế này đã sắp biến mất ở trong dòng sông lịch sử.
- Ngươi hẳ đã sớm nhìn thấy trẫm.
Triệu Hạo giống như xem thấu tâm tư của hắn, giải thích nói.
- Vốn là ta xung phong, nhưng sau khi đi vào, phát hiện trong mộ có rất nhiều cấm chế và quái vật lợi hại, có chút ngay cả trẫm cũng cảm thấy khó giải quyết, nếu ta vẫn đi ở phía trước, chẳng phải làm thuê cho những người đằng sau? Bọn họ cũng xứng?
- Hoàng thượng nói phải.
Tổ An thở dài một hơi.
- Để những người kia đi trước, ngược lại có thể thay ngươi dò đường, ta làm sao lại không có nghĩ tới điểm này chứ.
Triệu Hạo là nhân vật như thế nào, lão âm bỉ không thấy thỏ không thả chim ưng, làm sao có khả năng làm áo cưới thay người khác.
Nhìn thấy thần sắc uể oải của đối phương, Triệu Hạo cảm thấy trong lòng rất thoải mái:
- Trẫm nghĩ Lý Trường Sinh và Huyền Bát Cảnh đã có thể đi tới thế giới này, vậy các ngươi hơn phân nửa cũng có mặt, mà đại mộ này hấp dẫn cao thủ khắp thiên hạ, các ngươi hơn phân nửa cũng tới, nên muốn ở chỗ này ôm cây đợi thỏ, không nghĩ tới còn thật đợi được.
Sau đó hắn nhìn bên người Tổ An:
- A, sao chỉ có hai các ngươi, người khác đâu?
- Chúng ta chia ra mấy đường, bọn họ đã đi hạch tâm đại mộ điều tra, tựa hồ Tế Tửu có phát hiện.
Trong lòng Tổ An hơi động, nhanh chóng nói.
Sắc mặt Triệu Hạo biến hóa, bất quá lập tức cười nói:
- Tiểu tử ngươi quả nhiên trong miệng không có mấy câu nói thật, muốn dụ trẫm không nên dây dưa các ngươi, chạy đi tìm bọn họ?
Huyền Bát Cảnh phụ họa nói:
- Không sai, loại điêu trùng tiểu kỹ này, làm sao có thể giấu giếm được hoàng thượng?
Lý Trường Sinh cũng nói:
- Hoàng thượng anh minh!
Thần sắc Tổ An cổ quái:
- Hai người các ngươi dù sao cũng là Đại Tông Sư một phái, không nghĩ tới bây giờ biến thành tiểu nhân nịnh nọt, nói đến trước đó không lâu, các ngươi không phải còn âm mưu giết hắn sao?
Trong lòng của hắn rõ ràng, Triệu Hạo đã động sát tâm với mình, giả bộ làm trung thần cũng không có tác dụng.
Trong đầu nhanh chóng suy nghĩ làm sao mới có thể giữ được tính mạng.
Lý Trường Sinh đỏ mặt, ngày bình thường hắn tự cho nhã nhặn thanh cao, sở tác sở vi đều là thành Tiên, lần này bất đắc dĩ khuất phục Triệu Hạo, hoặc nhiều hoặc ít vẫn có ảnh hưởng tới đạo tâm.
- Ngươi không cần ở chỗ này châm ngòi ly gián.
Huyền Bát Cảnh ngược lại láu lỉnh, hắn nhìn Triệu Hạo chắp tay.
- May mắn được hoàng thượng rộng lượng không so đo chúng ta sai lầm, bây giờ chúng ta có thể hiệu lực vì lão nhân gia, cũng không biết là phúc khí tu luyện bao nhiêu đời.
Mấy câu này làm Lý Trường Sinh muốn ói, gia hỏa này cũng quá không biết xấu hổ.
Lúc này Triệu Hạo không có vội vã xuất thủ, tâm thái mèo vờn chuột nhìn Tổ An:
- Thế nhân đều nói ngươi phong lưu tiêu sái, hôm nay gặp mặt ngay cả trẫm cũng có chút bội phục, lúc này mới bao lâu, bên người trừ Thánh Nữ ma giáo, lại tìm được một nữ tử quốc sắc thiên hương.
Tuy bây giờ hắn đã tuổi già, càng để ý trường sinh, đã không để bụng nữ sắc.
Nhưng hắn dù sao cũng là nam nhân, nghĩ đến mình làm hoàng đế, nữ nhân bên cạnh lại không nhiều bằng đối phương, trong lòng khó tránh khỏi có chút khó chịu.
Cảnh Đằng đỏ mặt, bất quá lại không có giải thích gì.