Lục Địa Kiện Tiên (Dịch)

Chương 3311 - Chương 3311 - Hậu Thủ (2)

Chương 3311 - Hậu thủ (2)
Chương 3311 - Hậu thủ (2)

Tổ An.

- ...

Thực ra không cần Mị Ly nói, hắn cũng sớm có ý đó, vì vậy mở miệng nói.

- Ta đã chọn, Hồng Lệ ngươi còn chưa chọn, không bằng ngươi chọn ngọn lửa kia đi.

Trong lòng Thu Hồng Lệ vui vẻ, thực ra nàng đã sớm nhìn trúng ngọn lửa kia, vì vậy tay bắt pháp quyết, nỗ lực thu phục.

Triệu Hạo nhướng mày, đang muốn nói chuyện, Tổ An đã đoạt trước.

- Hoàng thượng vừa mới nói để cho chúng ta chọn trước, vừa rồi ta đã chọn một cái, hiện tại đến phiên các nàng, hoàng thượng miệng vàng lời ngọc, thật quá đại khí, các ngươi còn không nhanh cám ơn hoàng thượng?

Thu Hồng Lệ rất thông minh, vì vậy hé miệng cười nói.

- Đa tạ hoàng thượng.

Da mặt Triệu Hạo co rút, không nghĩ đến cũng có ngày Thánh Nữ Ma giáo sẽ cảm tạ mình.

Nhưng vì sao mình không cao hứng nổi thế nhỉ.

Mặt trầm như nước nhìn qua Cảnh Đằng, lúc này mới lên tiếng.

- Không cần, chờ lát nữa lại phát hiện bảo vật, sẽ do trẫm tới chọn.

Hắn không biết át chủ bài của Tổ An, còn cần đối phương giúp đỡ đối phó Quỷ Vương.

Cảnh Đằng thì thần bí, có thiên ti vạn lũ quan hệ với ngôi đại mộ này và Bão Phác Tiên Quân, bây giờ còn chưa thấy tiên duyên, nên trước không nên đắc tội cho thỏa đáng.

Tổ An mỉm cười.

- Đây là tự nhiên.

Trong lòng Thu Hồng Lệ giật mình, nghĩ thầm tiếp xuống vạn nhất là tiên duyên hoặc bí thuật trường sinh bất lão thì làm sao bây giờ, vì sao A Tổ không lo lắng?

Nghĩ đến trước đó hắn nói chuyện, vì vậy thu thập tâm tình, tiếp tục thử thu ngọn lửa.

Nàng làm Thánh Nữ Ma giáo, mặc kệ là truyền thừa hay bí thuật đều không thiếu, đáng tiếc vô luận nàng thử như thế nào, cũng không thể thu được ngọn lửa, trong lúc nhất thời gấp đến độ đổ mồ hôi trán.

Phương diện này kiến thức của Tổ An còn không bằng nàng, muốn giúp đỡ cũng không giúp được.

Lúc này âm thanh của Mị Ly vang lên.

- Bảo nàng thử dùng Trường Tín Cung Đăng.

Nói tên Trường Tín Cung Đăng, trên thực tế chỉ là vật mô phỏng của Ma giáo, chính phẩm đang ở trong tay Vân Gian Nguyệt.

Trong lòng Tổ An hơi động, lặng lẽ nhắc nhở, ánh mắt Thu Hồng Lệ sáng lên, lấy ra Trường Tín Cung Đăng, ngọn lửa kia nhìn thấy Cung Đăng, lập tức sáng hơn mấy phần, trực tiếp nhảy vào.

Ngọn lửa trong Cung Đăng bộc phát, tựa hồ muốn đuổi kẻ xâm nhập này.

Song phương dây dưa, lúc này mấy người mới chú ý tới, kia cũng không phải ngọn lửa gì, mà chỉ là một đoạn bấc đèn.

Chỉ thấy cái bấc đèn kia như rắn nhỏ quấn chặt lấy bấc đèn cũ, tranh đấu kịch liệt dần dần bình tĩnh lại, hai cái bấc đèn tập hợp thành một bấc đèn mới.

Thần sắc Tổ An cổ quái, nghĩ thầm chẳng lẽ bấc đèn cũng phân chia đực cái?

Đây là hợp thể?

Thu Hồng Lệ lại không chú ý những thứ này, bởi vì nàng rõ ràng cảm giác được Trường Tín Cung Đăng của mình mạnh lên, ẩn ẩn tản ra khí tức mà nàng cũng nhìn không thấu.

Vừa dung hợp, khả năng còn cần ổn định một đoạn thời gian mới có thể sử dụng, tạm thời có năng lực gì, nàng cũng không rõ ràng lắm.

Nhưng dùng Cung Đăng nhiều năm như vậy, nàng rất chắc chắn Cung Đăng này mạnh lên.

Triệu Hạo nhìn cũng có chút động tâm, nếu không phải càng để ý tiên duyên, nói không chừng hắn đã xuất thủ cướp đoạt.

Bấc đèn kia hiển nhiên cực kỳ thần dị, nếu mình luyện chế, nói không chừng còn có cơ hội làm ra Thần khí.

Lúc này Thu Hồng Lệ vuốt Trường Tín Cung Đăng, yêu thích không buông tay, Tổ An thì đi đến bên người Cảnh Đằng.

- Cảnh cô nương, ngươi cũng chọn một kiện đi.

Thừa dịp Triệu Hạo còn đang nhẫn nhịn, lấy thêm một kiện tính một kiện.

Ai biết Cảnh Đằng lắc đầu.

- Không cần.

Đừng nói Tổ An, ngay cả Triệu Hạo cũng hơi nghi hoặc, vì sao nữ nhân kia không thèm để ý những bảo vật này chút nào, chẳng lẽ nàng muốn cũng là tiên duyên?

Trái tim của Triệu Hạo trong nháy mắt nhấc lên, nhìn về phía nàng.

- Cảnh cô nương, thi thể của Bão Phác Tiên Quân ở chỗ này, hắn là thật thành Tiên sao?

- Đúng, xác phàm này ta cũng không biết chuyện gì xảy ra.

Cảnh Đằng đáp.

Triệu Hạo nhướng mày.

- Đã như vậy, hắn có thể có truyền thừa hoặc... lưu lại tiên duyên gì không?

Nghe đến hai chữ tiên duyên, ngay cả Thu Hồng Lệ cũng bị hấp dẫn chú ý.

Thanh âm của Mị Ly vang lên ở trong đầu Tổ An.

- Lại một gia hỏa muốn thành Tiên muốn điên, Đế Vương mặc kệ trước đó hùng tài vĩ lược như thế nào, một khi tới gần tử kỳ, đều sẽ biến thái cực đoan.

Tổ An cau mày nói.

- Ta thực có chút không hiểu, trên đời không biết bao nhiêu hào kiệt không sợ chết, những Đế Vương bọn họ đều là nhân kiệt đương thời, vì sao ngược lại không bằng một số giang hồ hảo hán bình thường?

- Sinh mệnh của người bình thường có thể giống sinh mệnh Đế Vương sao, người bình thường sống sót cũng rất gian khổ, vì bảo vệ một vài thứ, đánh đổi mạng sống cũng sẽ không tiếc. Nhưng Đế Vương nắm giữ quyền lực lớn nhất thiên hạ, một lời có thể thao túng sinh tử vô số người, bọn họ làm sao bỏ được mất đi sinh hoạt như thế.

Mị Ly cười lạnh nói.

Bình Luận (0)
Comment