Trong nội tâm nàng không khỏi có chút chua chua, thực lực mọi người vốn không sai biệt lắm, nói không chừng mình còn cao hơn một chút, kết quả hai người được truyền thừa, mình chẳng phải đã định trước lạc hậu?
Sau khi rơi vào bí cảnh này, phát hiện người khác đều thất lạc, chỉ có mình và A Tổ, còn tưởng lần này mình là nữ chính.
Kết quả không bao lâu thì đụng phải Cảnh Đằng đẹp đến mức khó tin, tuy hai người miệng nói không có gì, nhưng bộ dáng mắt đi mày lại, hiển nhiên phát sinh qua sự tình gì mình không biết.
Trừ Cảnh Đằng, đằng sau lại trơ mắt nhìn Sở Sơ Nhan và Bùi Miên Mạn đoạt phu ở trước mắt...
Bây giờ còn nhìn các nàng được truyền thừa.
Ta thừa nhận ta ghen ghét...
Có điều nàng thân là Thánh Nữ Ma giáo, cũng có ngạo khí của mình, rất nhanh thu thập xong tâm tình.
Hừ, Thánh Giáo ta truyền thừa ngàn vạn năm, sao lại kém các ngươi, ta cũng không tin ta không bằng các ngươi!
Nghĩ đến đây, trong mắt nàng dấy lên chiến hỏa hừng hực, không còn ảo não như vừa rồi.
Đúng lúc này, bỗng nhiên Cảnh Đằng mở miệng nói với Bão Phác Tiên Quân:
- Tiên Quân, ta có thể bình an trở về, dọc theo con đường này Thu cô nương giúp đỡ rất nhiều.
Thu Hồng Lệ khẽ giật mình, không ngờ Cảnh Đằng sẽ nói chuyện thay mình, phải biết dọc theo con đường này hai người không ít lần đối chọi gay gắt, cảm giác giống như chính cung cùng tiểu tam đấu pháp, kết quả hiện tại nàng lại nói chuyện giúp ta.
Trong nháy mắt, nàng ngược lại không có ý tứ:
- Cảnh muội muội nói quá lời, ta không có giúp đỡ bao nhiêu.
Tuy nghiêm ngặt tính toán ra, tuổi tác của đối phương lớn hơn mình, bất quá để ta nhận nàng làm tỷ tỷ là tuyệt đối không thể, sự tình khác có thể thương lượng, nhưng sự kiện này không được.
Lỗ tai của Sở Sơ Nhan và Bùi Miên Mạn dựng thẳng lên, hai người này đã tỷ tỷ muội muội tương xứng?
Xong, về sau lại nhiều một đối thủ cạnh tranh.
Nơi xa, Triệu Hạo nhìn mà chau mày, cái nội dung cốt truyện này không đúng, mình không phải không có tam cung lục viện, những nữ nhân ở hậu cung kia ai không chơi tâm kế, dù mặt ngoài vui cười chào đón, nhưng vụng trộm lại giấu đao.
Vì sao những nữ nhân kia của Tổ An chung đụng hoà thuận vui vẻ như vậy, còn chủ động giúp tỷ muội khác xin chỗ tốt.
Dựa vào cái gì, Tổ An có tài đức gì?
Đến từ Triệu Hạo, điểm nộ khí +666 +666 +666...
Tổ An kỳ quái, nghĩ thầm Triệu Hạo xảy ra chuyện gì, chẳng lẽ nhìn thấy người khác có truyền thừa, hắn không có?
Bão Phác Tiên Quân từ ái nhìn Cảnh Đằng:
- Tâm địa của ngươi luôn tốt như vậy, cũng được, ta vừa vặn có một đồ vật hữu duyên với nàng.
Nói xong hắn lại lấy ra một tấm bùa, ngón tay điểm một cái, phù lục hóa thành hư ảnh nữ tử uyển chuyển nhảy múa ở giữa không trung, mới đầu động tác rất chậm, về sau càng lúc càng nhanh.
Hư ảnh nữ tử kia thân hình ưu mỹ, động tác rất đơn giản, nhưng tổ hợp thành vũ đạo lại cực kỳ bất phàm, không có chút vũ mị phong trần, ngược lại có cảm giác trang nghiêm thần thánh.
Hư ảnh nữ tử chui vào mi tâm của Thu Hồng Lệ, Bão Phác Tiên Quân nói:
- Rất nhiều người không lý giải vì sao lễ nhạc sẽ trở thành tu hành thất kỹ, thậm chí đứng đầu trong thất kỹ, cô nương có cái nhìn như thế nào?
Thu Hồng Lệ chỉ cảm thấy trong lòng dâng lên cảm ngộ, nghe vậy thốt ra:
- Bởi vì lễ nhạc là nghi thức dùng để câu thông thiên địa!
Bão Phác Tiên Quân vui mừng gật đầu:
- Quả nhiên là người hữu duyên, Thiên Địa Tế Vũ này ngươi cố gắng tu luyện, theo tu vi của ngươi càng cao, cảm ngộ Thiên Địa Tế Vũ càng sâu, bộ Tế Vũ kia sẽ tự động mở khóa tin tức cấp độ tiếp theo, hi vọng có ngày ngươi sẽ học được nguyên bộ Thiên Địa Tế Vũ.
- Đa tạ Tiên Quân!
Thu Hồng Lệ vui vô cùng, nàng thân là Thánh Nữ Ma giáo, lại từng nằm vùng làm hoa khôi, vốn cực kỳ am hiểu khiêu vũ, Thiên Địa Tế Vũ này hoàn toàn là chế tạo riêng cho nàng.
Tuy còn không biết Thiên Địa Tế Vũ có tác dụng gì, nhưng từ nơi sâu xa đã có cảm ứng, hiển nhiên cần mình tu luyện tự mình cảm ngộ nhiều hơn.
Bão Phác Tiên Quân cười cười, tiếp xuống ý vị thâm trường liếc nhìn Tổ An, lại không nói cái gì, ngược lại nhìn Cảnh Đằng:
- Tiểu Đằng, thời gian của ta đã không sai biệt lắm.
Cảnh Đằng kinh hãi:
- Ngươi muốn đi?
Bão Phác Tiên Quân đáp:
- Cái này chỉ là một sợi tàn niệm năm đó ta lưu lại mà thôi, vừa rồi lại hao hết tất cả năng lượng, tự nhiên phải tiêu tán.
Ánh mắt của Cảnh Đằng thoáng cái ửng hồng:
- Ngươi rời đi, ta lại cô đơn một người.
Bão Phác Tiên Quân lắc đầu:
- Không, hiện tại ngươi không giống trước kia, ngươi sẽ không còn cô đơn nữa.
Sắc mặt Cảnh Đằng ửng đỏ cúi đầu.
- Ngươi cả đời cơ khổ, bây giờ có bằng hữu là chuyện tốt, hi vọng...
Bão Phác Tiên Quân thở dài, nhưng không có nói hết, cả người dần dần hóa thành điểm sáng theo gió bay đi.