Tất cả điểm sáng dần dần xoay quanh, hội tụ thành một quyển sách, mặt ngoài thình lình viết vài chữ to Bão Phác Chân Kinh.
Cảnh Đằng đang muốn đưa tay đi đón, bỗng nhiên một bàn tay lớn màu vàng óng lóe qua, lấy đi Bão Phác Chân Kinh.
- Ha ha ha, trẫm rốt cục được tiên duyên!
Triệu Hạo giống như điên cuồng, lưu lại tiếng cười dài, cả người đã hoàn toàn biến mất ở trong mộ thất.
Hắn rất muốn nhân cơ hội giết đám người Tổ An, nhưng nơi này dù sao cũng là lăng tẩm của Bão Phác Tiên Quân, Cảnh Đằng và đối phương quan hệ không bình thường, ở chỗ này giết người, khó đảm bảo sẽ không xuất hiện biến số.
Lại thêm hắn cảm giác được có mấy khí tức cường đại đang chạy tới, mỗi cái đều không thua gì mình, cho nên vừa đắc thủ liền rời đi, đằng sau lại tìm cơ hội giết Tổ An cũng không muộn.
Hết thảy phát sinh quá nhanh, đám người Tổ An muốn ngăn cản, nhưng căn bản không kịp, đối phương đã biến mất không còn tăm tích.
- Hỏng bét, Bão Phác Chân Kinh bị Triệu Hạo lấy, nếu hắn vượt qua Thiên Nhân Ngũ Suy, đến thời điểm A Tổ sẽ nguy hiểm.
Sở Sơ Nhan và Bùi Miên Mạn lo lắng, vừa rồi được truyền thừa vui sướng đã bay sạch sành sanh.
Thân là thê tử của Tổ An, các nàng đương nhiên biết ân oán giữa Tổ An và Triệu Hạo, đã là cục diện ngươi chết ta sống.
Vốn còn ngóng trông Triệu Hạo chết già, nhưng bây giờ đối phương được Bão Phác Chân Kinh, hiển nhiên có thể kéo dài tính mạng, thậm chí còn có thể thành Tiên.
Triệu Hạo vốn vô địch thiên hạ, nếu lại tiến một bước, bọn họ còn có năng lực gì chống lại.
Thu Hồng Lệ cũng lo lắng, khó trách vừa rồi tra tìm như thế nào cũng tìm không thấy tiên duyên, nguyên lai xác phàm kia chính là Bão Phác Chân Kinh, mà tàn niệm của Bão Phác Tiên Quân thì lưu ở trên đó.
Trước đó một sợi phân hồn của Triệu Hạo bị A Tổ diệt, khẳng định là hận thấu xương.
Tiên Quân này cũng thật là, vì sao vừa mới không trực tiếp diệt sát Triệu Hạo, hơn nữa truyền kinh cũng qua loa như thế, bây giờ bị Triệu Hạo đoạt đi.
Thần sắc của Tổ An lại bình tĩnh, cười như không cười nhìn Cảnh Đằng.
Cảnh Đằng đỏ mặt, do dự há mồm:
- Thực ra...
Đang muốn nói gì, bỗng nhiên lòng có cảm ứng, trực tiếp ngậm miệng lại.
Đúng lúc này, mấy bóng người bay vào.
Người trước nhất ồ một tiếng:
- Vừa rồi bổn tọa cảm nhận được một cỗ khí tức Tiên Nhân, chính là chỗ này không sai, vì sao đột nhiên biến mất?
Mọi người theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy một đạo sĩ tóc tai bù xù lơ lửng ở giữa không trung, hắn mặc đạo bào màu vàng hơi đỏ, trên đạo bào vẽ đồ án bát quái, cả người có mấy phần tiên phong đạo cốt.
Mà toàn thân người này có một cỗ uy áp kín đáo không lộ ra, nhưng giữa sân đều là cao thủ cảm ứng nhạy bén, lập tức ý thức được tu vi của người này không kém Triệu Hạo.
- Tổ đại ca!
Lúc này một âm thanh vừa mừng vừa sợ vang lên.
Chỉ thấy sau lưng đạo sĩ có một thiếu nữ trang nhã đang ngạc nhiên nhìn Tổ An, đôi mắt giống như vùng sông nước Giang Nam pha trộn mỹ lệ.
Bên người nàng còn đứng một nữ tử mặc hắc bào, mái tóc tự nhiên khoác ở sau lưng, thỉnh thoảng đung đưa, chỉ bất quá nàng đứng chắp tay, cả người có một loại uy nghiêm không hiểu.
- Tạ cô nương!
- Vân... Giáo chủ!
Tổ An vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, vốn còn lo lắng các nàng, không nghĩ tới sẽ gặp ở nơi này.
Tạ Đạo Uẩn vốn tràn đầy ý mừng, mới đầu trong mắt chỉ có Tổ An, kết quả một giây sau nhìn thấy bên người hắn đứng một đám oanh oanh yến yến, một cái mỹ lệ hơn một cái, có nhận biết, có thì không biết.
Khó trách hắn không gọi ta Lệnh nhi muội muội, nguyên lai là hồng nhan tri kỷ ở đây.
Đến từ Tạ Đạo Uẩn, điểm nộ khí +55 +55 +55...
Trong mắt Vân Gian Nguyệt lóe lên khí tức nguy hiểm, tiểu tử này lúc trước ở trên người mình nhấp nhô, luôn mồm gọi Nguyệt nhi hoặc tỷ tỷ ngọt như đường, hiện tại xa lạ thành Vân giáo chủ, bởi vì nữ nhân khác ở đây sao?
Mặc dù biết đối phương thật gọi thân thiết, lo lắng sẽ là nàng, nhưng nội tâm vẫn kìm lòng không được tức giận.
Đến từ Vân Gian Nguyệt, điểm nộ khí +250 +250 +250...
Làm sao đột nhiên đều tức giận chứ?
Tổ An còn đang nghi hoặc, bỗng nhiên cảm giác được ánh mắt mấy nữ nhân giao phong, trong không khí dường như có ánh lửa đang lóe lên, tóc gáy toàn thân hắn đều dựng đứng.
Trên đời, cơ hồ tất cả nam nhân đều ước gì nữ nhân của mình càng nhiều càng tốt, duy có một thời điểm không hy vọng như thế, đó chính là lúc những nữ nhân kia gặp mặt.
Tuy không người nào nói cái gì, nhưng chỉ ánh mắt cách không giao phong, cũng đã có thể diễn vô số hình ảnh.
- Sư phụ!
Thu Hồng Lệ giải vây, mặc dù nàng có chút khó chịu lại tới một cái Tạ Đạo Uẩn, nhưng nhìn thấy sư phụ, lòng vẫn rất mừng rỡ.
Tuy trên lý luận thực lực của sư phụ cường đại, không cần lo lắng an nguy, nhưng bí cảnh này quá cổ quái, các loại quỷ vật tầng tầng lớp lớp, lại thêm thế giới lại lớn, vạn nhất sư phụ không thể quay về...