Cảnh Đằng hừ lạnh:
- Cái này còn không phải được giáo chủ ban tặng!
Tôn Ân mỉm cười, cũng không để ý:
- Người với Yêu khác đường, năm đó bổn tọa cũng chỉ làm sự tình nên làm, hơn nữa cả sự tình, xét đến cùng là năm đó người kia thay lòng đổi dạ, chịu không được khảo nghiệm, có quan hệ gì tới ta.
Đúng lúc này, tiếng than thở truyền đến:
- Tôn giáo chủ nói thật hời hợt, lại đẩy tất cả lên người Tang mỗ, năm đó nếu không phải ngươi xúi giục, ta làm sao sẽ phạm phải sai lầm lớn.
Một trung niên phong độ nhẹ nhàng đi tới, phía sau hắn đi theo bốn tùy tùng, mỗi một cái đều long hành hổ bộ, giống như núi cao sừng sững, hiển nhiên đều là cao thủ.
- Tang Ngạo!
Thu Hồng Lệ nhận ra đối phương, trước đó ở chỗ cũ của Cảnh Đằng từng gặp mặt một lần.
Tổ An lại nhìn phía sau đối phương, nhưng từ đầu đến cuối không nhìn thấy bóng trắng quen thuộc, trong lòng hơi hồi hộp một chút, Yến Tuyết Ngân đâu?
Lúc trước nàng nói đi điều tra người tuyên bố lệnh truy sát nhắm vào mình, cảm thấy việc này điểm đáng ngờ trùng điệp, sao hiện tại không thấy bóng dáng?
Chẳng lẽ xảy ra chuyện gì?
Lúc này ánh mắt của Tôn Ân lạnh lùng nhìn Tang Ngạo:
- Họ Tang ngươi đến rất đúng lúc, lúc trước ta bị ngươi hại thật thê thảm.
Tang Ngạo không thèm để ý:
- Nói đến thảm, rõ ràng là ngươi hại ta mới đúng, ta còn chưa nói thảm đây.
Tôn Ân cười lạnh:
- Họ Trương, ngươi chớ có ở chỗ này giả vô tội, lúc trước nếu không phải ngươi thiết lập ván cục, ta làm sao có thể độ kiếp thất bại, nếu không phải ta sớm chuẩn bị, chỉ sợ sớm đã biến thành tro bụi.
Vân Gian Nguyệt và Tạ Đạo Uẩn liếc nhau, nghĩ thầm khó trách Tôn Ân sẽ “vẫn lạc” ở hải ngoại cô đảo, thẳng đến Vương gia tới mới khiến hắn sống lại.
Đám người Tổ An thì đang suy tư hàm nghĩa độ kiếp, nghĩ thầm chẳng phải người này cách thành Tiên chỉ có một bước ngắn?
Tang Ngạo lắc đầu:
- Nghe không hiểu ngươi nói cái gì, nghĩ đến bên trong hẳn có hiểu lầm gì đó.
Tôn Ân cười lạnh, cũng không nói gì nữa, lúc này hắn suy nghĩ là báo thù trước, hay tìm hiểu tin tức Tiên nhân trước.
Tang Ngạo thì đi về phía Cảnh Đằng:
- Đằng Đằng, năm đó ta quá mức ngây thơ, lầm tin gian nhân khiêu khích, lúc này mới phạm phải sai lầm lớn, những năm này ta một mực hối hận, xin cho ta một cơ hội, để cho ta chứng minh tình yêu của mình.
- Đứng lại!
Cảnh Đằng trực tiếp quát bảo hắn ngưng lại.
- Bây giờ nhìn ngươi diễn bộ này, ta chỉ cảm thấy buồn nôn.
- Huống chi ta không cần ngươi thích, ta tự có người thích ta.
Nói xong nàng trực tiếp kéo cánh tay Tổ An.
- Tổ đại ca vô luận nhân phẩm hay hình dạng, đều tốt hơn ngươi 10 triệu lần, ngươi thật còn có áy náy với ta mà nói, xin sớm biến mất ở trong tầm mắt của chúng ta.
Thấy nàng không chỉ không tránh hiềm nghi, còn ép cánh tay của Tổ An vào giữa hai vú mình, Sở Sơ Nhan, Bùi Miên Mạn cùng với Vân Gian Nguyệt, Tạ Đạo Uẩn ở nơi xa đều trợn mắt.
Nữ nhân này còn biết xấu hổ hay không?
Nguyên lai A Tổ theo nàng là thật?
Đến từ Sở Sơ Nhan, điểm nộ khí +233 +233 +233...
Đến từ Bùi Miên Mạn, điểm nộ khí +233 +233 +233...
Đến từ Vân Gian Nguyệt, điểm nộ khí +233 +233 +233...
Đến từ Tạ Đạo Uẩn, điểm nộ khí +233 +233 +233...
Thu Hồng Lệ lại xém chút cười ha ha, trước đó nàng nhìn thấy một màn này cũng sắp tức điên, loại “chuyện tốt” như vậy, đương nhiên cần chia sẻ cho các tỷ muội.
Hừ, vừa rồi để cho ta trơ mắt nhìn các ngươi hôn... hiện tại các ngươi cũng lĩnh hội cảm giác của ta đi.
Chỉ bất quá vì sao sư phụ cũng tức giận như vậy?
Kia là chồng của ta, có phải chồng của ngươi đâu?
Tổ An chỉ cảm thấy tê cả da đầu, vốn vô ý thức muốn tay rút ra, kết quả Cảnh Đằng ôm sít sao, thân thể mềm mại còn nhân cơ hội dựa sát vào trong ngực hắn, y như chim non nép vào người.
Biết thời điểm này là lúc nàng cần bảo hộ, cuối cùng âm thầm thở dài, tạm thời ngầm thừa nhận nàng nói.
Tôn Ân vốn nghiêm túc, lúc này cũng nhiều một tia cổ quái, phân phó Vương Hữu Quân:
- Tiểu Vương, trước đó mua cái dưa kia cắt ra đi, mọi người cùng nhau ăn.
Vương Hữu Quân sững sờ, bất quá vẫn từ trong túi trữ vật ôm ra một trái dưa hấu, hắn không dùng đao, tiện tay vung vẩy vài cái, liền cắt gọn dưa.
Tôn Ân cầm một miếng, cười nói:
- Vừa ăn dưa vừa xem kịch, thật là một chuyện vui lớn của nhân gian.
Những năm này hắn cô độc một mình ở hải ngoại, chỉ có thể bảo trì sinh mệnh bất diệt, những khoái lạc làm người kia, rất nhiều rất nhiều năm không có cảm nhận được, bây giờ có cơ hội tự nhiên phải hưởng thụ một chút.
Hắn ra hiệu Vân Gian Nguyệt và Tạ Đạo Uẩn cầm dưa ăn, hai nữ rơi vào đường cùng, đành phải tùy ý cầm hai miếng.
Không biết vì sao, dưa vốn ngọt ngào, lúc này ăn ở trong miệng lại nhạt nhẽo vô vị, thậm chí cảm giác còn có chút chua như dấm.