Trong lòng hắn ấm áp, bản năng nắm chặt tay nàng.
Mười ngón đan xen, nhịp tim của Cảnh Đằng gia tốc mấy phần, tâm nghĩ nam nhân ngốc này rốt cục khai khiếu, cũng không biết bên cạnh hắn làm sao có nhiều hồng nhan tri kỷ như vậy, chẳng lẽ đều là nữ chính chủ động truy?
Nhìn hai người mười ngón đan xen, sắc mặt Tang Ngạo âm trầm đến sắp chảy ra nước.
Đến từ Tang Ngạo, điểm nộ khí +567 +567 +567...
- Đã như vậy, vậy chúc các ngươi ngày sau hạnh phúc.
Tổ An mỉm cười:
- Yên tâm, ngày sau chúng ta nhất định sẽ vô cùng hạnh phúc.
Đối mặt kẻ đồi bại này, tự nhiên không cần khách khí, một mực để Cảnh Đằng ra mặt cũng không tiện, cho nên hắn trực tiếp đứng ra.
Tang Ngạo:
- ? ? ?
Luôn cảm thấy đối phương là cố ý kích thích mình, nhưng mấu chốt là từ này do mình nói ra, bây giờ không tiện nói gì, chỉ có thể hừ một tiếng biểu đạt phẫn nộ trong lòng mình.
Đến từ Tang Ngạo, điểm nộ khí +748 +748 +748...
Hắn hít sâu một hơi, nhìn về phía Tôn Ân:
- Tôn giáo chủ, ta muốn hỏi đã hỏi xong, ngươi tự tiện đi.
Tôn Ân ăn hết dưa trong tay Vương Hữu Quân, thật ngọt.
Nghĩ thầm tiểu tử ngươi cũng có hôm nay!
Có điều hắn chưa quên mục đích lần này:
- Vừa rồi khí tức Tiên Nhân xuất hiện ở đây, đến cùng phát sinh chuyện gì?
Tổ An nhìn về phía Vân Gian Nguyệt và Tạ Đạo Uẩn:
- Giáo chủ trước thả hai nàng ra, ta sẽ nói cho ngươi?
Sắc mặt Vân Gian Nguyệt dễ chịu hơn, tính toán tiểu tử này còn có chút lương tâm, không đến mức chơi ta xong liền bỏ.
Tạ Đạo Uẩn lại có chút xấu hổ, nghĩ thầm mình thành con tin mang đến cho Tổ đại ca nhiều phiền toái như vậy, mấu chốt là còn bị những nữ nhân khác nhìn thấy, thật mất mặt.
Ân, may mắn còn có Vân giáo chủ bồi ta.
Tôn Ân cười:
- Tiểu tử, nếu biết ngươi để ý các nàng, ta làm sao có thể thả, ngươi mau nói, bằng không ta không thể bảo đảm hai nàng an toàn.
Tổ An thở dài một hơi:
- Vừa rồi giáo chủ cũng nhìn thấy, vị này bảo ta không nói cho ngươi, mặc kệ ta nói hay không, luôn phải đắc tội một phương, giáo chủ cần gì phải khó xử ta, nếu thật bức gấp, ta chỉ có thể dựa theo ý tứ của Đằng nhi.
Nghe được hai chữ Đằng nhi, trong mắt Cảnh Đằng cong lên ý cười.
Chúng nữ khác thì vô ý thức siết tay, buồn nôn chết, nổi da gà.
Đến từ chư nữ, điểm nộ khí +99 +99 +99...
Vân Gian Nguyệt biết hắn nói như vậy là vì tranh thủ ưu thế đàm phán, nhưng trong lòng vẫn có chút khó chịu, chỉ thấy người mới cười, không nghe người cũ khóc?
Đến từ Vân Gian Nguyệt, điểm nộ khí +666 +666 +666...
Nhìn điểm nộ khí ở trong hệ thống giống như vỡ tổ, Tổ An suy nghĩ về sau có nên để những nữ nhân này tề tụ, như thế mình căn bản không cần sầu điểm nộ khí.
Có điều hắn lập tức bỏ đi ý niệm này, Tu La Tràng không phải dễ chơi, hơi không cẩn thận sẽ xong đời.
Những nữ nhân này ai không phải nhân vật thế gian xuất chúng? Đợi các nàng lấy lại tinh thần không còn đấu đá, mà nhất trí đối phó ta, vậy dù có mười lớp da cũng không đủ lột.
- Ngươi uy hiếp ta?
Tôn Ân hơi nheo mắt, toàn bộ mộ thất ẩn ẩn có lôi quang lấp lóe.
Gia hỏa này tu Lôi hệ?
Trong lòng Tổ An hơi động:
- Giáo chủ hiểu lầm, tu vi của ngài cao như vậy, chúng ta ở đâu là đối thủ của ngươi, coi như tạm thời thả các nàng, lại không hài lòng đáp án của ta, vẫn có thể bắt chúng ta lại nha.
Tôn Ân dò xét hắn một chút, trên người gia hỏa này không có tu vi ba động gì, giống như người bình thường, cũng không biết vì sao có thể trấn định tự nhiên như vậy.
Ngược lại mấy nữ tử bên cạnh hắn tu vi không tệ, xem ra là gia hỏa ăn bám, bất quá có khí độ lâm nguy không sợ này cũng coi như không tệ.
Tang Ngạo lại thua gia hỏa này, thật thú vị.
Hắn suy nghĩ trong những cô gái này, tu vi cao nhất cũng cao không bằng Vân Gian Nguyệt, lật không ra sóng lớn gì.
Sau đó tiện tay vung lên, một cỗ nhu kình cuốn Vân Gian Nguyệt và Tạ Đạo Uẩn qua:
- Người cho ngươi, nếu dám gạt ta, sẽ cho ngươi biết cái gì gọi là muốn sống không được muốn chết không xong.
Nói xong bảo Vương Hữu Quân lấy ra một tấm phù, phía trên hoa quang lưu chuyển, có thể kiểm tra người nói chuyện phải chăng giở trò bịp bợm.
Tổ An không cần giấu diếm, nhanh chóng nói sự tình phát sinh vừa rồi một lần, sau đó nhắc tới Bão Phác Chân Kinh bị Triệu Hạo cướp.
Tôn Ân nhìn tấm bùa kia, Vương Hữu Quân khẽ gật đầu, hiển nhiên vừa rồi nói đều là thật.
- Sao ngươi không nói sớm!
Tôn Ân trừng Tổ An, thân hình trực tiếp lóe lên đuổi theo phương hướng Triệu Hạo ly khai.
Tổ An buông lỏng một hơi, rốt cục đẩy đi một cái, hắn nhịn không được nhìn về phía Tang Ngạo.
- Vì sao ngươi không đuổi theo, ngươi nên biết ta nói không phải nói dối.
- Tại sao ta phải truy? Chuyến này của ta vốn chỉ vì Đằng Đằng.
Khóe môi Tang Ngạo nhếch lên nụ cười mỉa mai, ánh mắt nhìn chằm chằm Cảnh Đằng.