- Ta và ngươi đã không có gì để nói.
Cảnh Đằng lạnh nhạt nói, trong ánh mắt đầy vẻ chán ghét.
Tang Ngạo giống như đã từ trong đoạn tình cảm kia đi ra, cũng không có vì vậy mà tức giận:
- Ta chỉ muốn xin lỗi sự tình năm đó mà thôi...
- Nếu ngươi thật cảm thấy có lỗi với ta, vậy tự sát tạ tội đi.
Cảnh Đằng trực tiếp đánh gãy.
Chúng nữ trợn mắt, nghĩ thầm nữ nhân này nhìn nũng nịu, nhưng lại cực kỳ hung ác.
Nếu tương lai A Tổ phụ nàng, có thể cũng bị nàng giết hay không?
Tổ An lại không có những phiền não kia, hắn không phải đàn ông phụ lòng.
Tang Ngạo nhướng mày, hiển nhiên không ngờ nàng sẽ đưa ra yêu cầu như vậy.
Lúc này mấy thủ hạ của hắn nổi giận quát:
- Cô nương không khỏi quá phận, yêu cầu như vậy là người có thể hoàn thành sao?
- Nếu không nỡ chết, vậy giúp ta giết Tôn Ân, hắn là kẻ cầm đầu năm đó, ngươi thân là Hội trưởng Mạo Hiểm Công Hội, dưới trướng vô số cao thủ, mình tựa hồ cũng rất lợi hại, cái này hẳn không khó nha.
Cảnh Đằng lạnh lùng nói.
Tang Ngạo cau mày:
- Tôn Ân là Giáo chủ Thần Tiêu Giáo, dưới trướng vô số cao thủ, hơn nữa tu vi cực cao, đương đại chỉ sợ gần với Quỷ Vương, ta làm sao giết được hắn?
Cảnh Đằng cười lạnh:
- Cái này không được, cái kia cũng không được, hoàn toàn nhìn không ra ngươi có chút thành ý gì, vậy thì đừng bày ra dáng vẻ làm cho người buồn nôn như thế.
- Mắng hay lắm!
Đúng lúc này, một tiếng cười dài truyền đến, chỉ thấy Tôn Ân và Vương Hữu Quân lại đi trở về.
- Sao các ngươi lại trở về?
Tổ An giật mình, vốn còn muốn xua hổ nuốt sói, để hắn đi đánh với Triệu Hạo.
Lúc này Vân Gian Nguyệt và Tạ Đạo Uẩn thì nhanh chóng truyền âm nói cho mấy người năng lực của Tôn Ân cùng Vương Hữu Quân, miễn cho lát nữa đánh nhau vội vàng không kịp chuẩn bị, sẽ ăn thiệt thòi lớn.
- Tang hội trưởng không đi, ta làm sao có thể đi?
Tôn Ân nhìn về phía Tang Ngạo, biểu lộ giống như cười mà không phải cười.
Vẻ mặt Tang Ngạo nghi hoặc:
- Ngươi cũng không phải không biết sự tình của ta và Cảnh Đằng, ta muốn lưu lại xin lỗi nàng không được sao, ngươi lẫn vào làm gì?
- Tang hội trưởng, đừng có ở nơi đó đóng vai ngươi thâm tình, trải qua sự tình năm đó, ai còn không biết trong tâm của ngươi chứa thứ gì?
Tôn Ân cười lạnh.
- Nghĩ đến ngươi hẳn là nhằm vào tiên duyên trong tay Cảnh cô nương đi.
Tổ An nhướng mày, rất muốn bảo Vương Hữu Quân chia cho mình mấy miếng dưa, hiện tại đến phiên ta ăn dưa.
Ánh mắt đám người Sở Sơ Nhan đều bất thiện nhìn Tang Ngạo, tuy hắn coi như anh tuấn, hành động cử chỉ phong độ nhẹ nhàng, nhưng không biết là vì sự tình Cảnh Đằng vào trước là chủ, hay giác quan thứ sáu của nữ nhân, trong mắt các nàng lại thấy trên trán gia hỏa kia viết hai chữ “tra nam”.
Tang Ngạo biến sắc:
- Ngươi nói cái gì, tiên duyên đã bị Triệu Hạo cướp đi, ta chỉ đơn thuần ưa thích Cảnh Đằng, áy náy sự tình năm đó mà thôi.
- Đơn thuần ưa thích Cảnh Đằng?
Tôn Ân mỉa mai cười lạnh.
- Tất cả đều là người thông minh, không có tất yếu nói những thứ vô dụng này. Mấy năm qua ta bị vây ở hải ngoại, muốn sống không được muốn chết không xong, lúc đó có nhiều nhất chính là thời gian, cho nên ta không ngừng suy diễn lại sự tình năm đó.
- Thì tính sao?
Tang Ngạo hừ lạnh.
- Sự tình năm đó tựa hồ là ta cản trở, bổng đánh uyên ương phá hư cảm tình giữa ngươi và Cảnh Đằng, nhưng suy nghĩ cẩn thận, ta làm ra mỗi một quyết định đều có trùng hợp dẫn đạo, một hai cái trùng hợp thì thôi, nhưng nhiều trùng hợp như vậy kết hợp, thì sao có khả năng là trùng hợp nữa.
Tôn Ân thở dài.
Tang Ngạo cười lạnh:
- Tôn giáo chủ không khỏi hình dung mình giống như hoa trắng nhỏ, năm đó không phải ngươi coi trọng quan hệ của Cảnh Đằng và Bão Phác Tiên Quân, muốn từ chỗ nàng đạt được bảo bối của Tiên Quân giúp ngươi độ kiếp sao?
Thần sắc Cảnh Đằng lạnh lẽo, yên tĩnh nhìn hai người ở nơi đó chó cắn chó, thực ra năm đó, có một số việc nàng không quá rõ ràng, vừa vặn nhân cơ hội này hiểu cho rõ.
Thu Hồng Lệ thì thừa cơ giới thiệu cho sư phụ ân oán tình cừu của cả sự tình, chư nữ còn lại không rõ ràng đầu đuôi, cũng vểnh tai lắng nghe.
Sau khi nghe xong, không khỏi có chút đồng tình Cảnh Đằng, một nữ nhân sợ nhất là gặp tra nam, may mắn các nàng gặp Tổ An, tuy hoa tâm một chút, nhưng phương diện khác vẫn rất đáng tin, tuyệt đối sẽ không ti tiện giống như Tang Ngạo.
Bất quá đồng tình thì đồng tình, nhưng ngươi cướp nam nhân của chúng ta lại là chuyện khác.
Nhìn hai người mười ngón đan xen, nếu không phải lúc này cần cộng đồng đối ngoại, chỉ sợ các nàng sớm đã làm khó dễ.
- Không sai, tuy lúc đầu ta nói đường hoàng, là nhân yêu khác đường, ta thế thiên hành đạo, trên thực tế là vì pháp bảo của Bão Phác Tiên Quân.
Tôn Ân thản nhiên thừa nhận, không biết có phải do mấy chục năm ở hải ngoại chịu tra tấn, hắn đã khám phá ra rất nhiều thứ hay vì sao, mà hoàn toàn không thèm để ý những hư danh kia.