Vương Hữu Quân nghe vậy thì cúi đầu xuống, nếu những lời này truyền đi, chỉ sợ toàn bộ Thần Tiêu Giáo sẽ có nguy hiểm sụp đổ, tín ngưỡng mà mọi người tôn thờ nhiều năm, nếu giáo chủ hèn hạ như vậy, cái tín ngưỡng kia sẽ xảy ra vấn đề.
Cảnh Đằng kinh ngạc liếc nhìn Tôn Ân, không nghĩ đến người này có thể thẳng thắn như thế.
Sắc mặt Tang Ngạo thay đổi mấy lần, tựa hồ đang suy tư điều gì.
- Chỉ bất quá ta tính kế muôn vàn, cuối cùng phát hiện bảo vật có vấn đề, kết quả xém chút ở lúc độ kiếp biến thành tro bụi, cũng coi như gieo gió gặt bão.
Tôn Ân nói tiếp.
- Những năm này ta một mực đang nghĩ, đến cùng sai ở nơi nào, tuy có rất nhiều suy đoán, nhưng luôn có vài nơi không thuyết phục, thẳng đến trước đó vài ngày ta trở lại đại lục, biết Mạo Hiểm Công Hội xuất hiện, thậm chí thành tồn tại có thể sánh vai với ta.
- Ta rốt cuộc minh bạch, nguyên lai hết thảy đều là ngươi ở sau lưng mưu đồ, đáng thương ta anh hùng cả đời, bị ngươi lợi dụng còn không tự biết.
Tang Ngạo đánh gãy hắn:
- Hừ, năm đó ta là lạc đường biết quay lại, nhận rõ ngươi dụng tâm hiểm ác, lúc này mới thay mận đổi đào pháp bảo kia, chỉ vì báo thù cho Đằng Đằng, ai ngờ ngươi mạng lớn như thế.
- Ngươi dám nói ngươi không có luyện hóa viên Kim Đan kia?
Tôn Ân cười ha ha.
Tang Ngạo rơi vào trầm mặc, cuối cùng lên tiếng:
- Trải qua sự tình năm đó, ta biết mình quá mức nhỏ yếu, ngay cả nữ nhân yêu mến cũng không bảo hộ được, ta luyện hóa Kim Đan chỉ muốn mạnh lên, mới có biện pháp cứu Cảnh Đằng.
Tổ An nghĩ thầm khó trách trước đó nghe Cảnh Đằng nói, thời điểm nhận biết Tang Ngạo, hắn chỉ là một công tử bình thường, kết quả trong khoảng thời gian ngắn lại có được tu vi khủng bố, nguyên lai là bởi vì viên Kim Đan kia.
Lúc này Vân Gian Nguyệt nhịn không được hừ lạnh:
- Nói còn rất đường hoàng, dùng Kim Đan của nữ nhân đến đề cao tu vi mình, ngược lại trở thành tốt cho nàng, từ trước tới nay ta chưa từng gặp qua thứ vô liêm sỉ như thế!
Lấy kiến thức của nàng, tự nhiên biết một số yêu quái sau khi thành tinh, trong cơ thể sẽ sinh ra Yêu Đan, hơn nữa một ít nhân loại tu luyện công pháp đặc thù, tu hành đến cảnh giới nhất định, trong cơ thể cũng sẽ kết Kim Đan, tuy không biết Kim Đan của Cảnh Đằng thuộc về loại nào, nhưng hiển nhiên năm đó sau khi nàng ngộ hại, Kim Đan đã bị người khác đoạt.
Cảnh Đằng có chút ngoài ý muốn liếc nhìn nàng, nhất thời sinh ra hảo cảm, nghĩ thầm không hổ là sư phụ của Thu cô nương.
Tuy trên đường thường đối chọi gay gắt với Thu Hồng Lệ, nhưng nàng rõ ràng đối phương thực chất là một tiểu cô nương thiện lương, cho nên đấu đấu lại đấu ra cảm tình.
Không nghĩ tới sư phụ nàng cũng hợp tính như thế, khó trách có thể dạy dỗ ra đồ đệ như vậy.
Tang Ngạo giận dữ, đang muốn nói gì, Tôn Ân lại cười ha hả:
- Mắng hay lắm!
Dọc theo con đường này ở chung, hắn phát hiện Tạ Đạo Uẩn rất có kiến giải ở trên bùa chú, nếu gặp sớm mấy năm, mình hơn phân nửa sẽ thu làm đệ tử truyền thừa y bát.
Còn Vân Gian Nguyệt, tính khí rất hợp khẩu vị của hắn.
Cho nên tuy trên danh nghĩa hai người là con tin, nhưng dọc đường mọi người ở chung cũng coi như vui vẻ.
Tôn Ân nhìn Tang Ngạo cười lạnh nói:
- Tuy năm đó ta không có quá nhiều phòng bị với ngươi, nhưng lấy tu vi của ta, người khác muốn thay mận đổi đào nói nghe thì dễ, cho nên bây giờ nghĩ lại, là năm đó đánh giá ngươi quá thấp. Xem như có Kim Đan trợ giúp, lúc này mới bao nhiêu năm, ngươi có thể từ một công tử tay trói gà không chặt, tu luyện tới trình độ này.
Đột nhiên ánh mắt hắn trở nên nguy hiểm:
- Trên người ngươi đến cùng có bí mật gì?
- Ta không biết ngươi đang nói cái gì.
Tang Ngạo hừ lạnh, nhìn Cảnh Đằng giải thích nói.
- Đằng Đằng, năm đó ta là một tấm chân tình với ngươi, những chuyện này chẳng qua là họ Tôn muốn tẩy trắng mình, cố ý giội nước bẩn lên người ta, ngươi tuyệt đối không nên tin tưởng.
Thần sắc Cảnh Đằng lãnh đạm:
- Há, vậy ngươi giải thích một chút, năm đó vì sao có thể xâm nhập được chỗ ở của ta, nếu ngươi thật không có chút tu vi nào, phụ cận đó bố trí các loại trận pháp ẩn nặc tinh diệu, ngươi làm sao có thể đi vào?
- Đây chẳng qua là trùng hợp, chứng minh đây là duyên phận ông trời chú định...
Tang Ngạo giải thích.
Thần sắc chư nữ cổ quái, da mặt của gia hỏa này thật dày, đã nói đến trình độ này, lại còn có thể mặt dày mày dạn.
Cảnh Đằng càng không kiên nhẫn, nắm chặt tay Tổ An:
- Năm đó Tiên Quân coi cho ta một quẻ, nói ta mệnh trung chú định có một duyên phận, năm đó chính vì vậy, mới cho rằng ngươi là duyên phận của ta, tin vào những lời nói lỗ hổng chồng chất kia, bất quá từ nơi sâu xa ta luôn cảm thấy có chút không đúng, bản năng không cách nào để quan hệ với ngươi tiến thêm một bước, lúc đó ta còn không thể lý giải, hiện tại rốt cuộc minh bạch, Tổ đại ca mới là duyên phận của ta.