Ở cùng với Tổ An, là một loại thể nghiệm hoàn toàn khác biệt năm đó, nàng sẽ không e dè cùng hắn tiếp xúc thân thể, hết thảy đều rất tự nhiên, căn bản sẽ không lo nghĩ như năm đó, thân thể và tâm linh đều thân cận hoan nghênh đối phương.
Ngược lại năm đó chỉ đơn thuần bởi vì bị quẻ tượng kia lừa dối, không hề ưa thích đối phương, cho nên từ đầu tới đuôi rất khó toàn tâm đầu nhập.
Tang Ngạo sầm mặt lại, rốt cục nhịn không được:
- Tiện nhân, năm đó ta đối đãi ngươi kính như tiên tử, một mực hữu lễ, sợ có chút đường đột, không nghĩ tới ngươi lại là loại hồng hạnh xuất tường, sớm biết như thế, năm đó ta nên sớm chơi ngươi!
Đến từ Tang Ngạo, điểm nộ khí +888 +888 +888...
Sắc mặt Cảnh Đằng lạnh lẽo:
- Không trang nữa? Ngươi không phải giả rất tốt sao.
Sắc mặt Tang Ngạo âm tình biến hóa, hiển nhiên là đang cân nhắc cái gì.
- Thú vị, hôm nay là ngày ta vui vẻ nhất trong mấy chục năm qua.
Tôn Ân vỗ tay cười to.
- Thôi được, Cảnh cô nương, bổn tọa liền giúp ngươi thử xem kẻ đồi bại này có bao nhiêu cân lượng.
Nghe Cảnh Đằng tình thâm ý trọng “tỏ tình”, chư nữ đều kinh ngạc đến ngây người.
Vừa rồi các nàng còn nắm lấy một tia may mắn, cảm thấy Cảnh Đằng là cùng bạn trai cũ náo mâu thuẫn, cố ý chọc giận hắn cho nên mới nói như vậy.
Cho nàng mượn Tổ An diễn xuất cũng không có gì.
Nhưng càng nghe càng không thích hợp, duyên phận mệnh trung chú định cũng chơi rồi?
Coi chúng ta không tồn tại sao!
Quẻ thuật ở thế giới này cũng không phải những đồ chơi lừa tiền kia, là một trong tu hành thất kỹ, ẩn chứa lực lượng thần bí cường đại.
Nếu Bão Phác Tiên Quân thật bói ra quẻ tượng như vậy, thì chứng minh nàng và Tổ An xác thực có tình duyên.
Sau khi chúng nữ tức giận, suy nghĩ có thể tính cho mình và A Tổ một quẻ hay không?
Đáng tiếc Bão Phác Tiên Quân đã mất, không người có tạo nghệ xem bói cao như hắn.
Vốn trong lòng chúng nữ hoặc nhiều hoặc ít đều có chút oán niệm, may mắn Tôn Ân kịp thời phân tán lực chú ý của mấy người.
Chỉ thấy Tôn Ân vừa dứt lời, tiện tay đập tới Tang Ngạo một chưởng.
Mặc dù chỉ là một kích tiện tay, nhưng nhìn ra được bàn tay kia trong nháy mắt biến lớn, bao phủ xung quanh mấy chục trượng.
Ở bên mép bàn tay bao phủ, quang ảnh ảm đạm vặn vẹo, hiển nhiên là không gian cũng bắt đầu đổ sụp.
- Đại Thiên La Thủ!
Vương Hữu Quân hô nhỏ một tiếng, trái tim phanh phanh nhảy lên, trước đó lực chú ý đều nhìn chằm chằm ba đạo Thần Phù, xém chút quên mất tuyệt kỹ của bản thân hắn.
Đám người Tổ An cũng tỉ mỉ quan sát, một kích này của Tôn Ân xác thực cường đại, bất quá so với Triệu Hạo vẫn yếu hơn một ít, nhưng nghe Vân Gian Nguyệt và Tạ Đạo Uẩn nói hắn còn có ba Thần Phù uy lực mạnh mẽ, hợp lại mà nói, đoán chừng có thể liều với Triệu Hạo một trận.
Mấy người suy nghĩ chỉ là sự tình trong nháy mắt, Đại Thiên La Thủ đã đập tới đỉnh đầu của Tang Ngạo.
Kết quả hắn không tránh không né, chỉ nhàn nhã đứng chắp tay.
Lúc này bốn lão giả hắn mang đến di động, chỉ thấy bọn họ hét lớn, song chưởng ấn lên lưng người trước, bốn người hợp thành một đường thẳng, sau đó người ở trước nhất bộ ngực phồng lên, song chưởng chậm rãi đẩy về phía trước, một cỗ kình lực dời núi lấp biển dâng trào.
Bọn hắn nghênh tiếp Đại Thiên La Thủ của Tôn Ân, oanh… bàn tay to lớn tứ tán, xung quanh nhấc lên từng đạo cuồng phong.
Tôn Ân ồ một tiếng, vốn định thăm dò Tang Ngạo, không ngờ lại bị tùy tùng của hắn đón lấy, tuy mấy người kia dùng thuật pháp hợp kích, nhưng có thể ngăn được cũng đủ để tự ngạo.
Tổ An nghĩ thầm không hổ là Hội trưởng Mạo Hiểm Công Hội, dưới trướng quả nhiên cao thủ tụ tập.
- Lương Sơn Tứ Hạo!
Giữa sân chỉ có Vương Hữu Quân hiểu rõ tình báo của Mạo Hiểm Công Hội nhất, lập tức thốt ra.
- Tương truyền Mạo Hiểm Công Hội có bốn khách khanh thần bí, là tồn tại tu vi cao nhất trừ hội trưởng, không nghĩ tới lần này đều dốc hết toàn lực.
Tang Ngạo mỉm cười:
- Chỉ là bất đắc dĩ, bây giờ trong đại mộ mưa gió phun trào, ta cũng nên tìm một vài người bảo vệ mình nha.
Mọi người trong mộ thất vẻ mặt cổ quái, ta tin ngươi mới có quỷ, tu vi của ngươi rõ ràng cao như vậy, còn cần người khác bảo hộ.
Lúc này Tôn Ân hừ lạnh:
- Ngươi có thủ hạ, ta không có sao?
Nghe được lời này, da đầu của Vương Hữu Quân tê dại, tâm nghĩ ngươi sẽ không để cho ta lên chứ, tuy ta đối phó một hai cái không thành vấn đề, nhưng bốn người liên thủ, ta khẳng định không phải đối thủ.
Đúng lúc này, Tôn Ân tế ra một phù lục:
- Cấp cấp như luật lệnh, chư tướng dưới trướng Bắc Đế Phục Ma Chân Quân, nghe ta hiệu lệnh!
Bắc Đế Phục Ma Lục!
Chỉ thấy trên tấm bùa kia hiện lên từng trận ánh sáng, ngay sau đó một số hư ảnh thiên binh thiên tướng hiện ra, tựa hồ nhận được mệnh lệnh, lao về phía Lương Sơn Tứ Hạo.