Lục Địa Kiện Tiên (Dịch)

Chương 3337 - Chương 3337 - Tại Sao Có Thể Như Vậy

Chương 3337 - Tại sao có thể như vậy
Chương 3337 - Tại sao có thể như vậy

Ai biết Tôn Ân giống như đã sớm ngờ tới ý đồ của hắn, giữa hai người bộc phát màu tím, vô số lôi điện cỡ thùng nước trút xuống, lít nha lít nhít, tràn ngập mỗi một tấc không gian, những lôi điện kia còn như thực chất, thậm chí toàn thân nổi lên màu đỏ.

Vân Gian Nguyệt và Tạ Đạo Uẩn biến sắc, uy lực này còn vượt qua lúc trước lên đảo, xem ra Tôn Ân là toàn lực xuất thủ.

Đám người Tổ An thì lần đầu tiên nhìn thấy lôi bạo khủng bố như thế, tất cả đều biến sắc, truyền thuyết phi thăng thành Tiên cần trải qua lôi kiếp khủng bố tẩy lễ, nhưng dạng tu sĩ gì có thể tồn tại ở trong lôi bạo như thế?

Tang Ngạo đang xông tới giống như tự chui đầu vào lưới, trong nháy mắt bị lôi bạo khủng bố bao phủ, phát ra từng tiếng kêu thê lương thảm thiết.

Loáng thoáng nhìn thấy quanh người hắn dâng lên chùm sáng sương mù, hiển nhiên là kích hoạt pháp bảo hộ thể.

Đáng tiếc ở dưới lôi bạo khủng bố giống như lôi kiếp, bất luận pháp bảo hộ thể gì cũng kiên trì không lâu, cơ hồ trong chớp mắt đã vỡ tan.

Tang Ngạo không hổ là hội trưởng công hội, rất nhanh lại tế ra đủ loại pháp bảo.

Nhưng tất cả đều nổ tung, ở dưới lôi kiếp khủng bố, các loại pháp bảo nhiều lắm chỉ có thể chống đỡ một giây.

Theo thời gian trôi qua, hắn tiêu hao pháp bảo càng ngày càng nhiều, nhưng lôi bạo đầy trời lại không có ý tứ ngừng.

Mà pháp bảo của Tang Ngạo chung quy có hạn, đến đằng sau chỉ có thể bằng vào tu vi của mình đánh ra các loại thuật pháp chống cự.

Đáng tiếc làm sao địch nổi uy lực kinh khủng của lôi kiếp, lại cách một hồi, cuối cùng duy trì không được, toàn thân bị bổ giống như than cốc, ầm vang ngã xuống.

- Hội trưởng!

Lương Sơn Tứ Hạo mặt xám như tro, bọn họ cảm thấy coi như tu vi của hội trưởng không địch lại Tôn Ân, cũng không đến mức bại trận nhanh như vậy, ai biết một nước đi không cẩn thận, cả bàn đều thua!

Tổ An vốn cũng cho rằng là Long tranh Hổ đấu, còn nghĩ chờ hai người đánh lưỡng bại câu thương, mình lại ngồi thu ngư ông đắc lợi, kết quả là cái này?

Tang Ngạo kia không khỏi quá phế vật rồi?

Hắn phát hiện sau khi mình đến đại mộ, mọi việc đều khá bất lợi, vốn muốn nhìn Triệu Hạo và Quỷ Vương lưỡng bại câu thương, kết quả không có toại nguyện, vừa rồi lại muốn Tôn Ân và Tang Ngạo lưỡng bại câu thương, kết quả như thế này.

Lại nói gia hỏa Tang Ngạo kia không phải rất trí mưu sao? Sao chết dễ dàng như vậy?

Tôn Ân cũng có lo lắng như thế, nên cách không vỗ tới mấy tia lôi điện, thi thể Tang Ngạo trừ bốc lên mấy làn khói, thì không có bất kỳ phản ứng nào, hiển nhiên là chết hẳn.

Tôn Ân vẫn không yên lòng, đi tới phụ cận kiểm tra, lúc này mới thở ra một hơi:

- Quả nhiên đã chết, chết dễ dàng như vậy, thật là tiện nghi ngươi.

Lấy tu vi của hắn, muốn phán đoán một người có chết hay không, là không thể nào phạm sai lầm.

Lương Sơn Tứ Hạo vốn còn có chút hi vọng, nghe vậy như cha mẹ chết, lão đại đã chết, bọn họ còn có hi vọng gì.

Vì vậy không cách nào duy trì trận hình, ào ào bỏ chạy.

Tôn Ân hừ lạnh, tay chỉ ra, một tia điện quang bổ vào trên thân mấy người.

Lương Sơn Tứ Hạo kêu thảm, lảo đảo ngã trên mặt đất, rất nhanh bị thiên binh thiên tướng đuổi kịp vây công.

Bọn họ vốn dựa vào thuật pháp hợp kích mới có thể miễn cưỡng chèo chống, bây giờ chạy trốn, trận pháp đã phá, lại thêm bị sét đánh cả người tê liệt, làm sao có thể chống cự, rất nhanh thì bị loạn đao chặt thành thịt vụn.

Vương Hữu Quân chỉ cảm thấy cổ căng cứng, Lương Sơn Tứ Hạo thực luận địa vị giang hồ, mỗi cái đều tương đương hắn, không nghĩ tới lại chết ở chỗ này.

Thấy đã giải quyết đám người Tang Ngạo, Tôn Ân buông lỏng một hơi, lúc này mới nhìn Cảnh Đằng:

- Cảnh cô nương, ta giúp ngươi báo thù, hiện tại giao tiên duyên cho ta đi.

Ánh mắt Cảnh Đằng rơi vào trên thi thể Tang Ngạo, thần sắc không buồn không vui:

- Vừa rồi Tổ đại ca đã nói với các ngươi, tiên duyên bị Triệu Hạo cướp đi, bây giờ ngươi truy có lẽ còn cơ hội đuổi kịp, chậm sẽ thật không có.

Tôn Ân cười khoát tay:

- Cảnh cô nương, cái này ngươi sai rồi, ta giúp ngươi báo thù, ngươi lại dùng lời này lừa ta, theo ta biết, Bão Phác Chân Kinh có nội thiên và ngoại thiên phân chia, ngoại thiên bất quá là chút lý luận khuyên người hướng thiện, kinh thế trị quốc, không có gì bất ngờ xảy ra mà nói, Triệu Hạo kia cướp đi chỉ là ngoại thiên.

- Mà nội thiên chính thức, hẳn là còn ở nơi này.

- Làm sao ngươi biết?

Thần sắc của Cảnh Đằng rốt cục thay đổi.

Đám người Sở Sơ Nhan giật mình, giờ mới hiểu được vì sao từ vừa rồi bắt đầu, Cảnh Đằng không hề nóng nảy.

Thu Hồng Lệ giật nhẹ ống tay áo của Tổ An:

- Có phải ngươi đã sớm biết hay không?

Tổ An ân một tiếng:

- Lúc trước thời điểm đi ngang qua Địa Viêm Ma, ta không phải vịn Cảnh cô nương bay qua dung nham sao, lúc đó chúng ta thừa cơ ở trong lòng bàn tay viết chữ giao lưu, ta nhắc nhở nàng không thể để Triệu Hạo được tiên duyên, bằng không chúng ta sẽ xong đời.

Bình Luận (0)
Comment