- Mau nói cho ta tung tích của nội thiên, bằng không ta trước chém đứt một cánh tay của hắn, đến thời điểm hối hận đã muộn.
Sắc mặt Cảnh Đằng âm tình biến hóa, hiển nhiên rơi vào giãy dụa cực độ.
Nàng đang muốn há miệng nói cái gì, Tổ An vốn nằm rạp trên mặt đất bỗng nhiên động.
Tôn Ân nhướng mày, dựa vào địa thế hiểm trở phản kháng, có ý nghĩa gì?
Đang muốn xuất thủ, bỗng nhiên toàn thân hắn run rẩy, trong miệng nhịn không được kêu ra.
- Nhất băng nhất băng!
Nhất Băng Thể Nghiệm Thẻ có hiệu lực!
Nhất Băng Thể Nghiệm Thẻ miêu tả.
Sau lưng đâm ngươi không nhất định là đao, kêu rên tê tâm liệt phế cũng không nhất định là thống khổ, hai vai gánh không nhất định là trách nhiệm, trong miệng hấp thụ không nhất định là giáo huấn!
Hữu hiệu với giống đực, để thay thị giác giống cái bị khi dễ, hô to nhất băng nhất băng, chưa trải qua hoan ái vô hiệu.
Lúc này trong đầu Tôn Ân hiện lên rất nhiều hình ảnh lung ta lung tung, cảm giác mình bị ấn trên bàn, sau đó một nam tử thấy không rõ diện mạo cười gian, từ phía sau kéo quần hắn xuống.
- Không muốn!
Hắn rõ ràng đã là cao thủ top ba thiên hạ, nhưng giờ phút này lại phát hiện mình yếu đuối giống như nữ tử.
Theo cảm giác đau đớn truyền đến, cả người hắn mộng bức, con mẹ nó ta bị nam nhân gian dâm?
Hắn liều mạng giằng co, nhưng người kia phảng phất như nói.
- Giãy dụa đi, ngươi càng giãy dụa ta càng hưng phấn!
Tôn Ân tức giận đến phát điên, nhưng mình ở trước mặt người kia là vô lực như thế, tay đối phương như núi lớn, ép tới hắn căn bản không động đậy được.
Trong lòng hắn hoảng sợ, tu vi của mình đã đủ cao, làm cho ta hoàn toàn không động được, cái này cần thực lực như thế nào?
Rất nhanh hắn không còn tinh lực nghĩ vấn đề này, bởi vì hắn xấu hổ phát hiện, mình lại có cảm giác!
Con mẹ nó, sao ta biến thái như vậy!
Cả người hắn sắp phát điên, hết thảy là quỷ dị như vậy, thế nhưng lại thuận lý thành chương.
Cách một hồi, người ở sau lưng tựa hồ chưa đủ ghiền, trực tiếp lật hắn qua, sau đó thô bạo vác hai chân hắn lên vai.
Hắn không ngờ thân thể mình dẻo như thế.
Có điều hắn lập tức sửng sốt, bởi vì gia hỏa vừa rồi hắn hận thấu xương, ước gì ngàn đao bầm thây kia, lúc này đã thấy rõ khuôn mặt, vậy mà là chính hắn!
Ta cưỡng gian ta?
Dù Tôn Ân kiến thức rộng rãi, trong chớp mắt này cũng thiếu chút bốc cháy.
Chẳng qua nếu như mình mà nói, thì càng dễ tiếp nhận hơn?
Thời điểm đối phương trùng kích lần nữa, hắn phát hiện mình kiềm nén không được xúc động trong cơ thể, miệng vô ý thức kêu lên.
Tựa hồ là nhất băng?
Ai có thể nói cho ta biết, đây là có ý gì?
Hắn nghĩ mãi mà không rõ.
Có điều rất nhanh hắn lại chứng kiến một chuyện kinh khủng khác, trong hình ảnh kia, mình bất mãn nắm lấy đầu “mình” đưa xuống dưới.
Mặc dù hắn liều mạng cắn chặt răng, nhưng cuối cùng vẫn gánh không được cự lực của đối phương...
...
Trong mắt hắn lưu lại nước mắt khuất nhục, cho tới bây giờ không nghĩ tới mình sẽ biến thái như thế.
Hắn đường đường Giáo chủ Thần Tiêu Giáo, gần như thiên hạ vô địch, bây giờ lại bị nhét ăn măng trúc, còn ăn của mình?
Hắn cảm thấy mình sắp điên!
Nói đến trong đầu hắn chơi rất nhiều tư thế, nhưng thời gian ngoại giới mới qua chớp mắt.
Chư nữ ngạc nhiên nhìn toàn thân hắn run rẩy, vừa khóc vừa gào, hô hào cái gì nhất băng nhất băng.
Trong chớp nhoáng này, Tổ An đã động, vừa rồi hắn cố ý lấy thân thể tiếp mấy đạo lôi điện, chính là vì tê liệt Tôn Ân.
Hắn rõ ràng Tôn Ân sẽ không trực tiếp giết hắn, cho nên uy lực lôi điện còn ở trong phạm vi khống chế.
Đương nhiên nếu là tu sĩ khác, bị tia chớp bổ trúng, không chết cũng vứt nửa cái mạng, khẳng định là trực tiếp đánh mất chiến lực.
Nhưng hắn không giống, hắn có thân thể cường đại, lại thêm sức khôi phục khủng bố của Hồng Mông Nguyên Thủy Kinh, cho nên hắn mới quyết định ngạnh kháng mấy tia thiểm điện.
Quả nhiên thành công lừa được Tôn Ân.
Hắn không chút do dự, trực tiếp dùng kỹ năng Đại Phong thuấn di đến bên cạnh, trong tay khua Dao Găm Có Độc đâm qua.
Vốn hắn còn lo lắng Thần Tiêu Giáo của Tôn Ân có giáo quy cấm dục, kỹ năng Nhất Băng Thể Nghiệm Thẻ vô hiệu, nhưng sự thật chứng minh hắn suy nghĩ nhiều.
Cho nên nói, có lúc làm xử nam thanh thuần cũng chưa hẳn là chuyện gì xấu.
Đâm trúng!
Bất quá Tổ An nhíu mày, bởi vì hắn phát hiện mình tựa hồ không phải đâm trúng nhục thể, ngược lại đâm vào một người rơm.
Phốc!
Trước ngực Tôn Ân dấy lên hỏa diễm, hắn bản năng kéo dài khoảng cách với Tổ An.
Lấy tu vi có thể so với Triệu Hạo của hắn, tốc độ quá nhanh, ngay cả Đại Phong cũng rất khó đuổi kịp.
Lúc này Tôn Ân giống như bừng tỉnh, tóc tai rối bời, ánh mắt hơi phiếm hồng, trước ngực có một người rơm đang thiêu đốt, thanh âm khàn khàn.
- Nếu không có Bù Nhìn Thế Mạng, vừa rồi ta đã chết.