Tổ An nhịn không được cảm thán.
- Nếu quái vật đều xinh đẹp giống như ngươi, như vậy thế nhân đâu còn sợ quái vật.
Nghe hắn tán thưởng mình, trong lòng Cảnh Đằng cao hứng, nhưng trên miệng lại nhịn không được nói.
- Ai nói, có chút quái vật nhìn rất đẹp, như Thiên Ma thời kỳ Thượng Cổ, mỗi một cái đều tuyệt sắc vô song, nhưng tu sĩ đều nghe mà biến sắc.
Tổ An cũng nghe qua truyền thuyết của Thiên Ma, tương truyền tu luyện tới cảnh giới nhất định, mỗi lần đột phá Thiên Ma sẽ xuất hiện ăn mòn tâm trí, một khi ngươi không chịu được dụ hoặc, sẽ bị Thiên Ma ăn hết linh hồn.
Hắn yên tĩnh nhìn Cảnh Đằng.
- Thiên Ma khẳng định không đẹp mắt bằng ngươi.
Mị Ly vốn ở trong không gian đặc thù ngủ say, trên thực tế lại một mực dựng thẳng lỗ tai nghe lén, nhịn không được cắt một tiếng.
- Kẻ đồi bại!
Sau khi nói xong lại xoay người ở trên giường, lần nữa rơi vào trạng thái ngủ say.
Trên mặt Cảnh Đằng lóe lên vẻ thẹn thùng, vô ý thức mang theo hắn đi về phía trước.
Bỗng nhiên Tổ An biến sắc, toàn thân run rẩy kịch liệt.
Trước đó vừa xuống cầu thang vẫn không cảm giác được có cái gì, lúc này đi về phía trước mấy bước, trong nháy mắt cảm giác được uy áp đập vào mặt, nếu nói trước đó đụng phải những tồn tại khủng bố kia để lông tơ toàn thân hắn dựng thẳng, như vậy tầng này để hắn ngay cả hít thở cũng khó khăn.
Trong nháy mắt đó, tất cả ngôi sao dường như sống lại, tản ra quang huy vô tận, tạo thành một Chu Thiên Tinh Đấu Đại Trận, ẩn ẩn khóa chặt hắn.
Trước kia Tổ An chỉ cảm thụ ngôi sao đẹp, trong chớp mắt này hắn lại cảm nhận được ngôi sao khủng bố, áp lực vô biên từ bốn phương tám hướng đánh tới, thân thể hắn trầm xuống, nếu không phải Hồng Mông Nguyên Thủy Kinh thối luyện nhiều lần, chỉ sợ lúc này đã bị nghiền thành mảnh vỡ.
Hắn rốt cuộc minh bạch, cái này đâu phải ngôi sao mỹ lệ gì, đây là hạch tâm phong ấn đại mộ này, là tồn tại trấn áp những quái vật kinh khủng kia.
- Xong...
Trong đầu hắn nghĩ vô số loại phương pháp, nhưng không có một loại có thể tránh được, trừ khi...
Hắn đang muốn hành động, bỗng nhiên một bờ môi mềm mại dính sát, mang theo làn gió thơm, đó là khí tức của Cảnh Đằng.
Một cảm giác mát lạnh theo bờ môi nàng truyền đến, không biết vì sao, nàng ôm mình như vậy, áp lực khủng bố ở xung quanh thoáng cái yếu bớt.
Tổ An trừng to mắt, trong lòng tràn ngập hiếu kỳ, phải biết lúc này tu vi của Cảnh Đằng còn không bằng hắn, vì sao đối mặt áp lực khủng bố kia, nàng lại như người không có việc gì.
Không chỉ thế, còn có thể trợ giúp mình vượt qua cửa ải khó.
- Đừng nhìn người ta như vậy, rất xấu hổ.
Cảnh Đằng rời môi, ngại ngùng nghiêng đầu.
- Vì sao...
Tổ An còn muốn hỏi, áp lực khủng bố kia lại truyền đến lần nữa.
Cảnh Đằng khẩn trương ngẩng đầu.
- Hôn ta!
Nói xong cũng không đợi Tổ An phản ứng, mình đã nhón chân trực tiếp hôn qua.
Không biết là do môi đỏ ôn nhu thơm ngọt hay vì cái gì, Tổ An cảm giác áp lực khủng bố kia nhẹ đi không ít.
Khoảng cách gần hôn nhau, Tổ An có thể tinh tường thấy được lông mi nàng khẽ run, hiển nhiên lúc này tâm tình cực kỳ khẩn trương thẹn thùng, không hề giống nàng biểu hiện ra lớn mật như thế.
Cảm nhận được động tác không lưu loát của đối phương, Tổ An bản năng bắt đầu chiếm cứ chủ đạo, ôn nhu dẫn dắt nàng, truyền thụ nàng kinh nghiệm...
Cảnh Đằng chưa từng trải qua thể nghiệm như vậy, ưm một tiếng, cả người như bùn nhão ở trong ngực hắn.
Thật lâu rời môi, Tổ An đang muốn nói gì, bỗng nhiên rên lên một tiếng, áp lực vô tận đánh tới lần nữa, lần này khóe miệng của hắn nhịn không được tràn ra máu tươi.
Hắn mộng bức, cái này đến cùng là tình huống gì, hôn thì không sao, rời môi liền xảy ra chuyện, chẳng lẽ mình ở nơi này phải một mực hôn Cảnh Đằng mới được?
Nếu không phải dọc theo con đường này ở chung, biết tính tình của Cảnh Đằng, hắn có chút hoài nghi đây là Cảnh Đằng cố ý.
Cảnh Đằng biến sắc, vội vàng hôn hắn, sau đó lấy thần niệm giao lưu.
- Tổ đại ca, thật xin lỗi, ta không ngờ tới nơi này sẽ có thương tổn với ngươi lớn như vậy, vốn cho rằng ngươi là nhân loại, đại trận này sẽ không có tác dụng, ta chưa từng mang người đến, nên không biết sẽ phát sinh loại tình huống này, thật xin lỗi...
Nghe nàng nói năng lộn xộn giải thích, Tổ An không khỏi mỉm cười.
- Ta sẽ không trách ngươi, lại nói, để ta hôn được tiểu thư Cảnh Đằng mỹ lệ, ta còn phải cảm tạ đại trận này nha.
- Nôn...
Mị Ly vốn bởi vì áp lực khủng bố của đại trận này mà bừng tỉnh, không khỏi vuốt ngực, làm ra biểu lộ buồn nôn.
Bất quá nhìn thấy Tổ An tạm thời không việc gì, nàng do dự một chút, liếc nhìn Cảnh Đằng, sau đó lại rơi vào trạng thái ngủ say.
Đại trận này quá lợi hại, nàng đi ra nói không chừng cũng sẽ bị phong ấn ở nơi này.
Tiểu tử thúi kia làm sao vậy, luôn chạy đến địa phương nguy hiểm, sớm muộn gì cũng sẽ liên lụy ta...