- Chán ghét, Tổ đại ca thật xấu.
Cảnh Đằng hờn dỗi không thôi.
Nàng bình thường thanh âm có chút lệch về phía ngự tỷ, lúc này lại ngọt ngào như tiểu nữ sinh, Tổ An giống như chiến sĩ sa trường nghe được trống trận, nhất thời lại nhịn không được trùng phong.
- Ừm...
Cảnh Đằng nhíu mày, thân thể run rẩy lợi hại, khóe mắt lệ quang lấp lóe.
- Làm ngươi đau sao, thật xin lỗi.
Tổ An hoảng hốt vội nói xin lỗi, trong nháy mắt đó có chút luống cuống tay chân.
Nhìn hắn khẩn trương, Cảnh Đằng cười khúc khích.
- Vừa bắt đầu xác thực rất đau, nhưng phía sau...
Sắc mặt nàng đỏ lên, hai tay quấn lấy cổ hắn, ôn nhu nói.
- Ta cho tới bây giờ không nghĩ tới, làm người nguyên lai có thể vui sướng như vậy.
Tổ An giật mình, như vậy làm sao có thể nhẫn?
...
Cũng không biết qua bao lâu, linh hồn và thể xác của song phương triệt để hợp nhất, trong lòng Tổ An hơi động, bởi vì hắn cảm giác được Linh Đài của đối phương truyền đến một điểm linh quang.
Đúng lúc này, trong đầu Tổ An vang lên thanh âm nhắc nhở của bàn phím, kiểm trắc được Bão Phác Chân Kinh, phải chăng dung hợp?
Trong hư không trước mắt Tổ An xuất hiện một hư ảnh bàn phím, lúc sáng lúc tối, tia linh quang kia lơ lửng ở phía trên, loáng thoáng có thể nhìn thấy là một quyển sách.
Lúc này Tổ An lại không để ý dung hợp, mà nhìn Cảnh Đằng.
- Vừa rồi là cái gì?
- Đương nhiên là Bão Phác Chân Kinh chính thức.
Lúc này Cảnh Đằng đỏ mặt, cả người như con mèo nhỏ dịu dàng ngoan ngoãn.
- Thứ này sao lại ở chỗ ngươi, còn có vì sao lại cho ta?
Tuy sớm biết đây là vật gì, nhưng Tổ An vẫn kinh ngạc không thôi.
- Năm đó ta và Bão Phác Tiên Quân rất quen, hắn trong lúc nhất thời tìm không thấy truyền nhân, mình lại sắp rời đi, nên giao cho ta giúp hắn tìm kiếm truyền nhân.
- Về phần tại sao cho ngươi.
Cảnh Đằng thăm thẳm thở dài, trong đôi mắt tình nồng ý mật.
- Ta ngay cả mình cũng cho ngươi, còn có cái gì không thể cho ngươi?
Tổ An nhịn không được ôm lấy nàng.
- Ngươi không sợ ta vì cái này mới cố ý tiếp cận ngươi sao?
- Năm đó bị Tang Ngạo gạt, ta rất tức giận, nhưng nếu bị ngươi lừa gạt mà nói.
Cảnh Đằng hơi chống nửa người trên, tóc đen rủ xuống, yên tĩnh nhìn hắn, bỗng nhiên cười ngòn ngọt.
- Người ta cũng nguyện ý.
Tổ An nghe mà cảm xúc bành trướng, trực tiếp ôm lấy nàng hôn lên.
Cảnh Đằng kinh hô, vội vàng xin tha.
- Tổ đại ca, lần này ta thật không được...
Tổ An cười buông nàng ra.
- Ta cũng không phải không biết nặng nhẹ như vậy.
Cảnh Đằng mặt đỏ tới mang tai, gia hỏa này mặt ngoài nhìn thanh tú văn nhược như người đọc sách, ai biết lại như con lừa làm không biết mệt.
Lúc này bỗng nhiên Tổ An ồ một tiếng.
- Hiện tại ta tựa hồ cảm giác không thấy áp lực.
Vừa rồi cảm giác cả người sắp bị đập vụn, hiện tại cùng nàng nói chuyện phiếm lâu như vậy, cũng không có một mực hôn, nhưng không cảm giác được loại áp lực khủng bố kia.
- Tổ đại ca thật ngốc, vừa rồi không phải nói với ngươi, chỉ cần khí tức giao dung với ta, thì sẽ không gặp nguy hiểm sao?
Ngón tay của Cảnh Đằng nhẹ nhàng phất qua gương mặt hắn, trong mắt đầy vui vẻ cùng với không nỡ.
Tổ An ôm lấy thân thể giống như mỡ đông của nàng, vừa giúp nàng vuốt tóc mai, vừa ôn nhu nói.
- Bây giờ ngươi có thể nói cho ta, cuối cùng là chuyện gì xảy ra không?
Cảnh Đằng thở dài.
- Tổ đại ca còn nhớ ngươi hộ tống ta đến đại mộ là vì sao không?
- Tìm kiếm bản thể của ngươi?
Tổ An nhìn xung quanh, muốn nhìn bản thể của đối phương đến cùng là cái gì.
Dù sao mình đã có kinh nghiệm với người, yêu, hồ ly, rắn… chỉ cần bản thể của Cảnh Đằng không quá bất hợp lí, hẳn sẽ không hù mình được.
Có điều hắn nghĩ đến dọc theo con đường này đụng phải các loại quái vật, tất cả đều là tồn tại vừa xấu vừa buồn nôn, biểu lộ của hắn không khỏi cứng ngắc.
Không đúng, Cảnh Đằng xinh đẹp như thế, chắc chắn sẽ không là loại quái vật buồn nôn kia.
Đúng lúc này, Cảnh Đằng hé miệng cười duyên.
- Tổ đại ca, có phải lo lắng bản thể của người ta là quái vật vừa xấu vừa buồn nôn hay không?
Tổ An đỏ mặt, cúi đầu xuống hôn một cái.
- Yên tâm đi, chúng ta đã cùng một chỗ, bản thể của ngươi là cái gì ta cũng có thể tiếp nhận.
- Thật, nếu là quái vật trước đó ở tầng một nhìn thấy, toàn thân đều là ánh mắt và chất nhầy...
Nghe nàng nói, sắc mặt Tổ An trắng bệch.
Cảnh Đằng nhìn thần sắc của hắn, cười đến nhánh hoa run rẩy.
- Được rồi, không đùa ngươi nữa, kia chính là bản thể của ta.
Nói xong chỉ chỉ.
Tổ An theo phương hướng nhìn lại, không khỏi giật mình, chỗ đó trừ ngôi sao đầy trời, thì đồ vật gì cũng không có.
Nhìn thấy thần sắc của hắn mờ mịt, Cảnh Đằng tiến vào trong ngực hắn.
- Bên kia, ngươi nhìn theo phương hướng này.
Tổ An ở dưới chỉ dẫn, rốt cục thấy rõ nàng chỉ là cái gì, vị trí hạch tâm của các ngôi sao có một lá phù, trên phù có một vết rách thật sâu.
Hắn biến sắc.