Sở Sơ Nhan ân một tiếng, càng phát ra khí lực.
Phốc phốc phốc!
Những cánh hoa mỹ lệ kia, còn có đan dược bốn phía, sắp hoàn toàn bị đảo thành dược bùn.
Sau khi làm xong, Sở Sơ Nhan chia cho mọi người, lo lắng hỏi thăm Yến Tuyết Ngân
- Sư phụ, ngươi nói A Tổ có nguy hiểm gì không?
- Yên tâm đi, tiểu tử kia còn lanh lợi hơn quỷ, không có việc gì.
Tuy Yến Tuyết Ngân nói như vậy, nhưng trong lòng có chút tâm thần bất định.
- Thế nhưng Quỷ Vương kia quá lợi hại, hơn nữa đại mộ này tựa hồ ẩn giấu rất nhiều quái vật, hung hiểm không gì sánh được.
Sở Sơ Nhan vẫn lo lắng.
- Yên tâm đi, tồn tại càng lợi hại hắn cũng không phải chưa từng gặp qua.
Vân Gian Nguyệt mở miệng nói, không chỉ an ủi Sở Sơ Nhan, đồng dạng cũng là tự an ủi mình và đồ đệ.
Yến Tuyết Ngân nghe nàng nói như vậy, kìm lòng không được buông lỏng một hơi, xem ra mình phán đoán không có vấn đề gì.
- Đúng vậy, còn có Cảnh cô nương quen thuộc đại mộ giúp đỡ, sẽ không có vấn đề.
Bùi Miên Mạn nói.
Nhắc tới Cảnh Đằng, bỗng nhiên chư nữ trầm mặc, sau đó lại quấn lấy Thu Hồng Lệ hỏi.
- Cảnh cô nương kia thật là Thụ Đằng Yêu?
- Nàng và Bão Phác Tiên Quân quan hệ quá thân thiết, không giống quan hệ điểm hóa.
- Hơn nữa nàng quá hiểu đại mộ, nào có ằng Yêu như vậy.
...
Mấy người càng thảo luận càng cảm thấy có vấn đề, nhưng hết lần này tới lần khác lại không thể cho ra kết luận, sau cùng đành phải trở lại góc độ nàng là làm sao thích Tổ An.
Tất cả mọi người kìm lòng không được nhìn chằm chằm Thu Hồng Lệ, nơi này chỉ có nàng ở chung với Cảnh Đằng lâu nhất.
Thấy chúng nữ giống như nhìn phế vật nhìn mình, Thu Hồng Lệ rất biệt khuất, ta cũng không biết nha.
Rõ ràng một đường hai người nói không nhiều, hơn nữa ngày bình thường bọn họ biểu hiện rất bình thường, thậm chí ngay cả bằng hữu cũng rất miễn cưỡng, sao đột nhiên lại tình chàng ý thiếp.
- Dù sao hiện tại nhàn rỗi cũng nhàn rỗi, nói chi tiết trên đường của các ngươi, chúng ta cùng nhau tham mưu, xem có chỗ nào bị ngươi bỏ qua hay không.
Bùi Miên Mạn cười híp mắt nói.
- Nhàm chán.
Yến Tuyết Ngân trực tiếp bỏ đi, bộ dáng không muốn tham dự tiểu bát quái giữa các nàng.
Chúng nữ âm thầm bội phục, nghĩ thầm Yến quan chủ không hổ là Yến quan chủ, như băng sơn tiên nữ, di thế mà độc lập.
Các nàng làm sao biết, Yến Tuyết Ngân lại vụng trộm vểnh tai nghe nhất cử nhất động bên này.
Thu Hồng Lệ có chút tức giận, nghĩ thầm cái ngực lớn này thật coi ta là phế vật.
Có điều nàng xác thực rất tò mò, hai người là ở lúc nào thân thiết, đành phải lặp lại sự tình lúc trước lần nữa.
Sau khi chúng nữ nghe xong cũng rất mê hoặc, giữa hai người xác thực rất bình thường, vì sao quan hệ thoáng cái tốt đến cấp độ người yêu?
Lúc này một âm thanh yếu ớt vang lên.
- Có phải từ thôn trang kia hay không, dọc theo con đường này, Thu tỷ tỷ và Tổ đại ca đều cùng một chỗ, dù nói thế nào đối phương cũng không có khả năng ở dưới mí mắt của ngươi làm gì, chỉ có trong khoảng thời gian này, ngươi và Tổ đại ca tách ra, bên người cũng không có Cảnh cô nương.
Hai mắt chúng nữ nhất thời tỏa sáng.
- Xem ra hơn phân nửa là thế.
Các nàng không khỏi nhìn về phía Tạ Đạo Uẩn.
- Không nghĩ tới Tạ tiểu thư thông tuệ như thế, khó trách có thể đi vào hậu sơn của Quốc Lập học viện, học tập những phù văn phức tạp thâm ảo kia.
Tạ Đạo Uẩn đỏ mặt.
- Mấy vị tỷ tỷ cũng rất thông minh, chỉ là làm người trong cuộc, ngược lại không dễ nhìn phá điểm này mà thôi.
Lúc này tâm tình của chúng nữ mới tốt hơn mấy phần, bằng không ngày bình thường mọi người tự xưng tư chất siêu quần, thông minh tuyệt đỉnh, lúc này lại thua một tiểu cô nương thì quá khó coi.
Chờ chút, chúng ta người trong cuộc nhìn không ra thì thôi, Vân giáo chủ lại là chuyện gì xảy ra?
Yến Tuyết Ngân không tham dự việc này, cho nên mọi người không nghĩ nhiều, nhưng Vân Gian Nguyệt thì tràn đầy phấn khởi thảo luận.
Nhìn thấy ánh mắt hồ nghi của chúng nữ, trong lòng Vân Gian Nguyệt bối rối, có điều nàng dù sao cũng trải qua mưa to gió lớn, lập tức kịp phản ứng.
- Các ngươi nói Cảnh Đằng có thể ở phía dưới câu dẫn tiểu tử kia hay không?
- Hẳn không đến mức.
Sở Sơ Nhan cau mày nói, mặc dù thời gian chung đụng không lâu, thế nhưng Cảnh cô nương nhìn rất lạnh lùng kiêu ngạo.
- Làm sao không đến mức, trên người Cảnh cô nương tràn đầy tà khí, tiểu tử kia lại háo sắc, nói không chừng hiện tại hai người đang làm sự tình gì có lỗi với các ngươi.
Vân Gian Nguyệt cười híp mắt nói, một bộ e sợ cho thiên hạ không loạn.
...
Hắt xì!
Ở dưới hạ tầng, bỗng nhiên Tổ An hắt xì, Cảnh Đằng giống như thỏ con rúc vào trong ngực hắn, toàn thân mềm mại muốn tan chảy.
- Tổ đại ca, ngươi cảm lạnh sao?
Tổ An nhẹ vỗ về da thịt giống như trứng gà của nàng.
- Thân thể ngươi ấm áp như vậy, ta làm sao có thể cảm lạnh.