Cảnh Đằng ở dưới Tổ An vuốt ve, cảm giác cả người vô lực, chỉ có thể không ngừng rên rỉ.
Hai tay Tổ An theo đùi của Cảnh Đằng di động đến bộ ngực của nàng, hắn một lần lại một lần vuốt ve bộ ngực trắng noãn mà nhẵn nhụi kia, tuy không lớn bằng Đại Mạn Mạn, nhưng lại càng thêm săn chắc co giãn, thật lâu không muốn buông tay.
Toàn thân Cảnh Đằng run rẩy, bộ ngực bị Tổ An vuốt ve như thế càng làm cho người ta cảm thấy kích thích, nàng lại cảm giác thân dưới nóng ướt.
Tay hắn lại vươn vào hạ thể của Cảnh Đằng, vỗ về cái mu nhô cao, thỉnh thoảng lại kích thích mấy sợi lông tơ đen mịn.
Hai cái đùi tuyết trắng của Cảnh Đằng quấn chặt một chỗ, che lấy vùng đất thiên liêng nhất của mình ở dưới, giữa hai chân, trong rừng cây đen tuyền thần bí kia, nơi đó là con đường duy nhất tiến vào trong cơ thể nàng, cũng là nơi Tổ An muốn thám hiểm nhất.
Mu âm hộ nhô lên hướng kéo dài xuống, ở hai bên gốc đùi hình thành một khu tam giác hẹp dài, mép âm hộ đầy đặn, như hai phiến ngọc môn đóng thật chặt, chỉ để lại một khe hở nho nhỏ màu đỏ hồng, chính giữa khe hở còn mơ hồ có thể thấy được viên âm hạch nho nhỏ.
Tổ An đẩy hai chân Cảnh Đằng cong lên, hai tay vịn đầu gối của nàng, tạo thành hình chữ M, hắn duỗi ra hai ngón tay, đặt ở trên mép âm hộ, cảm thấy da thịt vô cùng mịn màng, ngón còn lại thì đùa bỡn mu âm hộ và lông tơ.
- Ah! Ah! Ah!
Cảnh Đằng há mồm rên rỉ, trong đầu nàng sớm đã hỗn loạn, chỉ có thân thể truyền đến từng đợt rồi lại từng đợt khoái cảm, đột nhiên hai tay nàng chăm chú bắt lấy ga giường, hai chân kẹp chặt đầu Tổ An, “Ah! Ah” kêu vài tiếng, sau đó xụi lơ ở trên đất.
Cảnh Đằng thở phì phò, cố gắng muốn bình tĩnh lại, vừa rồi cảm giác quá mãnh liệt. Thế cho nên nàng còn không rõ ràng lắm chuyện gì xảy ra.
Cảnh Đằng nghĩ thầm: nguyên lai cảm giác thoải mái như vậy, chỉ là quá xấu hổ rồi, Tổ đại ca lại… lại….
Quần áo trên người đã bị hắn nhanh chóng lột xuống, lúc này dương vật đã hung dữ đứng thẳng, mà đầu khất thì đã chống ở miệng âm hộ.
Chỉ nghe thanh âm ôn nhu của Tổ đại ca vang lên bên tai nàng.
- Cảnh Đằng, làm nữ nhân của ta được không, ta nguyện dùng cả đời để chăm sóc nàng, để nàng trở thành nữ nhân hạnh phúc nhất thế gian này, chịu không?
Cảnh Đằng như ở trong mộng mới tỉnh, nhìn ánh mắt thâm tình của Tổ An, lòng nàng cảm xúc rất phúc tạp.
- Muốn, ta muốn trở thành nữ nhân của Tổ đại ca, đi theo Tổ đại ca suốt đời.
Nghe vậy, trong lòng Tổ An vui không sao tả siết, dương vật chậm rãi đi vào trong âm hộ của nàng.
Cảnh Đằng đau đến chảy nước mắt:
- Đau quá…
Tổ An an ủi.
- Nàng cố chịu đựng một chút, rất nhanh sẽ hết đau.
Phốc… phựt…
- Á…
Tổ An hít sâu một hơi, thân thể dùng sức nhấp một cái, lúc này đây Cảnh Đằng mới chính thức cảm giác được đau đớn xé người.
Cảnh Đằng đau đến kêu rên, màng trinh của nàng đã bị đâm thủng, nhưng nàng vẫn cố chịu đựng, không có đẩy hắn ra.
Nước mắt không ngừng chảy xuống, mặc cho Tổ An hôn khắp người, nhẹ nhàng xoa bóp đôi nhũ hoa của nàng.
Một lúc lâu sau, Cảnh Đằng cảm thấy đau đớn từ từ biến mất, thay vào đó là một cảm giác tê tê, ngứa ngứa từ trong âm hộ truyền khắp toàn thân, làm nàng nhịn không được uốn éo bờ mông.
Tổ An biết nàng đã hết đau, vì vậy bắt đầu có động tác.
Thân thể tuyết trắng đầy đặn của Cảnh Đằng theo động tác của Tổ An mà cao thấp đong đưa.
Cảnh Đằng rên rỉ, hai tay ôm chặt lấy đầu hắn ghì vào bộ ngực của mình, mông đít không ngừng hếch lên đón lấy từng cú dập tê người của Tổ An.
- Sướng, sướng quá…
Bạch… bạch… bạch…
Trong không gian tràn đầy tiếng rên rỉ và thanh âm hai bộ phận sinh dục va chạm, tạo ra một bản nhạc dâm mỹ mà thác loạn.
Qua ước chừng nửa canh giờ, Tổ An mới phát ra tiếng gầm, dùng sức ôm chặt Cảnh Đằng, cả người phảng phất như thoát lực.
Cảnh Đằng cảm thấy có một cổ nhiệt lưu xông vào trong cơ thể nàng, cảm giác dinh dính mà ấm áp, trong âm hộ trướng trướng, tràn đầy…
...
Đùng… đùng… đùng!
Trong mộ thất của Bão Phác Tiên Quân, Sở Sơ Nhan cầm lấy một cây thước dùng sức đập vào dược lô, giữa tóc mai chảy ra một vệt mồ hôi, nhưng nàng lại cắn chặt răng, dùng ra khí lực lớn nhất của mình.
Bên cạnh, Yến Tuyết Ngân khẽ gật đầu.
- Sơ Nhan, lại dùng thêm chút sức, chỉ có triệt để nghiền nát, liên tục đập chín trăm tám mươi mốt lần mới có thể phát huy ra dược lực lớn nhất của viên thuốc này.
Vừa nói vừa thỉnh thoảng thêm vài cánh hoa kiều diễm ướt át vào, đây là linh hoa của Bạch Ngọc Kinh, nước của nó có thể phụ trợ trị liệu nội thương ngoại thương, đồng thời còn có thể xúc tiến phát huy dược lực.
Nguyên lai trải qua đại chiến vừa rồi, tất cả mọi người đều bị thương, cho nên Yến Tuyết Ngân lấy ra một số linh dược chữa thương của Bạch Ngọc Kinh chia cho mọi người.