Chư nữ chung sức hợp tác, không ngừng thăm dò về phía trước.
- Ai nha, sao nhiều nước chảy ra như vậy, còn sền sệt.
Bỗng nhiên Thu Hồng Lệ kinh hô, tránh qua bên cạnh.
Chư nữ ngẩng đầu nhìn lên, lúc này mới chú ý tới vách tường xung quanh, còn có đỉnh đầu không ngừng chảy ra nước bùn.
Vân Gian Nguyệt trầm giọng nói.
- Thời điểm vào đại mộ, mặc dù là trên mặt đất, nhưng chúng ta một đường xuống dưới, đã đi sâu vào lòng đất, vừa rồi chấn động khủng bố, có khả năng phá vỡ mạch nước ngầm, dẫn đến nước chảy qua bên này.
- Vậy làm sao bây giờ, vạn nhất nước tràn vào, chẳng phải chúng ta sẽ bị dìm chết?
Sắc mặt Tạ Đạo Uẩn tái nhợt.
Vân Gian Nguyệt liếc nhìn Yến Tuyết Ngân.
- Băng Thạch Nữ, nhìn ngươi.
Yến Tuyết Ngân hừ nhẹ, tiện tay kết pháp quyết, sau đó hàn khí lan tràn, rất nhanh nước bùn ở xung quanh bị đông cứng.
- Phải nhanh, những thứ này chưa hẳn kiên trì được bao lâu.
Yến Tuyết Ngân trầm giọng nói.
Mọi người không dám lơ là, ôm lấy thạch trụ không ngừng đâm về phía trước, qua thật lâu, rốt cục cảm giác được phía trước trống không.
Nguyên lai chỉ có những con đường vào mộ phía trước bị sạt lở ngăn chặn, sau khi đả thông, không gian đằng sau cực kỳ rộng lớn.
Khuôn mặt chư ửng đỏ, giữa tóc mai chảy ra một tầng mồ hôi nhỏ.
Hiển nhiên vừa rồi muốn đánh thông nơi này, lại không dám làm ra động tĩnh quá lớn dẫn đến nơi này bị triệt để phá hư, tinh thần cực kỳ tập trung, trong đầu mỗi người như dây cung kéo căng.
- Sơ Nhan, ngươi nói hiện tại A Tổ đang làm gì.
Bùi Miên Mạn vừa vung tay quạt gió cho mình, vừa hỏi thăm
Sở Sơ Nhan ở bên cạnh.
- Không biết, nói không chừng đang khổ chiến.
Sở Sơ Nhan cau mày, hiển nhiên trong lòng cực kỳ lo lắng.
- Yên tâm đi, gia hỏa kia rất tinh quái, sẽ không có việc gì.
Yến Tuyết Ngân an ủi đồ đệ, chỉ bất quá mình cũng không có lòng tin quá lớn.
Vừa rồi đại mộ thanh thế to lớn, hiển nhiên phía dưới phát sinh biến cố vô cùng lớn, các loại khí tức khủng bố lan tràn, cả đại mộ càng ngày càng nguy hiểm.
Chỉ bất quá không có người nguyện ý rời đi, bởi vì Tổ An ở dưới, bây giờ sinh tử chưa biết, làm sao có thể bỏ hắn lại.
- Đâu chỉ không có việc gì, nói không chừng còn ở trong ôn nhu hương vui đến quên cả trời đất.
Vân Gian Nguyệt hừ một tiếng, tiểu tử kia giống như một viên xuân dược biết đi, mỗi lần mấy ngày không thấy, thì lại kéo một nữ nhân về nhà, lần này Cảnh Đằng cũng ở phía dưới a.
Yến Tuyết Ngân trừng nàng một cái, tựa hồ có chút tức giận.
- Làm sao có khả năng, bây giờ Quỷ Vương còn đang đuổi giết bọn hắn.
- Điều này cũng đúng.
Vân Gian Nguyệt ngược lại không để ý, cũng có chút lo lắng.
- Nếu Quỷ Vương là nữ thì tốt, ta xưa nay không lo lắng A Tổ sẽ ăn thiệt thòi ở trước mặt địch nhân nữ tính.
Bỗng nhiên Bùi Miên Mạn mở miệng.
Giữa sân không ít người thần sắc khác nhau, lúc trước các nàng hoặc nhiều hoặc ít đã làm địch nhân của Tổ An, Tổ An đâu chỉ không thiệt thòi, ăn thiệt thòi rõ ràng là các nàng, bị hắn đè ra làm không biết bao nhiêu tư thế.
- A Tổ không đến mức để Quỷ Vương lên giường chứ.
Thu Hồng Lệ nhịn không được bật cười, những người khác cũng cười rộ lên.
Hiển nhiên loại chuyện này quá không thực tế.
Lại nói ở hạch tâm của đại mộ, Quỷ Vương trong miệng các nàng đang liều mạng giãy dụa, trong thanh âm mang theo chút nghẹn ngào.
- Ân, gia súc… hơ… ngươi nhẹ một chút không được sao?
Tổ An hừ hừ.
- Lúc nãy là ai bảo mạnh lên?
- Hỗn đản… ta nói hồi nào… a… a…
Hắc Cảnh Đằng hung hăng cắn bả vai hắn một cái.
- Cắn chết gia súc ngươi....
Phạch… phạch… phạch…
- Uhm… ơ… a…
Hai cái đùi của Hắc Cảnh Đằng quấn chặt lấy hắn.
- Nhanh chút… ngươi chưa ăn cơm sao?
Tổ An xạm mặt lại.
- Ngươi là đầu óc có vấn đề sao.
- Ai cần ngươi lo… a… ân… nhanh chút, ngươi có phải nam nhân không hả?
Hắc Cảnh Đằng rên rỉ nói.
Tổ An sôi máu, vừa điều động Hồng Mông chi khí tuần hoàn ở trong cơ thể hai người, tu bổ thân thể sắp sụp đổ của nàng, vừa thúc mạnh vào tận đáy tử cung của đối phương.
Phạch… phạch… phạch…
- Uhm… ơ… a…
Hắc Cảnh Đằng không khỏi rên lên thành tiếng.
- Ngươi thật không phải con lừa tinh?
Ánh mắt Hắc Cảnh Đằng bất thiện theo dõi hắn, trong mắt ẩn ẩn ngậm lấy nước mắt.
Tổ An tức xạm mặt lại.
- Ta đương nhiên là người!
Phạch… phạch… phạch…
- Uhm… ơ… a…
Hắc Cảnh Đằng hừ một tiếng.
- Cũng không biết vừa rồi tỷ tỷ làm sao chịu được, vừa rồi nàng có khóc không?
- Ây... không có.
Sắc mặt Hắc Cảnh Đằng lộ ra vẻ hồ nghi cùng chấn kinh, lập tức không dấu vết lau nước mắt, cắn răng nói.
- Nàng làm được, ta không có đạo lý không được, tiếp tục!
Phạch… phạch… phạch…
- Uhm… ơ… a…
Phạch… phạch… phạch…
- Uhm… ơ… a… sướng… ân…
...
- Ngươi có phải ôn nhu với tỷ tỷ, đối với ta thì hung hơn không?
- Không có.