Lục Địa Kiện Tiên (Dịch)

Chương 3389 - Chương 3389 - Không Nhận Nợ (2)

Chương 3389 - Không nhận nợ (2)
Chương 3389 - Không nhận nợ (2)

- Ngươi khẳng định có! Nhất định là do trước đó ta một đường đánh ngươi như chó, ngươi ghi hận trong lòng, cho nên thừa cơ hội này trả thù lại.

- Ngươi có muốn thử nếu ta thật muốn trả thù ngươi sẽ như thế nào không?

- Bản Vương sẽ sợ ngươi trả thù?

Phạch… phạch… phạch…

- Uhm… ơ… a…

Phạch… phạch… phạch…

- Uhm… ơ… a…

- Ôi chao nha, ta sai ta sai, là ta lòng tiểu nhân đo bụng quân tử, đừng… ngừng... không nên… tha cho ta…

...

Cũng không biết qua bao lâu, Hắc Cảnh Đằng mặt mũi tràn đầy ửng đỏ, cả người như một bãi bùn nhão dán ở trên người Tổ An.

- Khó trách tỷ tỷ thích ngươi như vậy, nguyên lai loại sự tình này tuyệt vời mê người như thế.

Tổ An tức giận nói.

- Nàng không phải bởi vì loại sự tình này mới thích ta.

- Có khác nhau sao?

Hắc Cảnh Đằng tức giận nói.

- Chẳng lẽ trước đó nàng không thích?

Nghĩ đến trước đó Bạch Cảnh Đằng ôn nhu như nước, Tổ An cũng không tiện phủ nhận.

Đúng lúc này, bỗng nhiên âm thanh kinh hô của Bạch Cảnh Đằng vang lên.

- Các ngươi đang làm gì?

- Đương nhiên là hưởng dụng nam nhân của ngươi.

Hắc Cảnh Đằng nhướng mày, e sợ cho thiên hạ không loạn nói.

- Gia hỏa này thật là một sắc quỷ, biết ta là muội muội của ngươi, không chỉ không ngừng, ngược lại đút vào càng lợi hại.

Tổ An.

- ...

Biết thần hồn của Bạch Cảnh Đằng đã tỉnh, hắn vội vàng ngăn Hắc Cảnh Đằng thêm mắm thêm muối nói lung tung.

- Vừa rồi là cứu các ngươi.

Bạch Cảnh Đằng tạm thời lấy được quyền khống chế thân thể.

- Cứu như thế này?

Nhìn ánh mắt quỷ dị của đối phương, Tổ An đành phải đại khái nói sự tình vừa rồi một lần.

Bạch Cảnh Đằng nghe mà mặt mũi ửng đỏ, thanh âm của Hắc Cảnh Đằng lại vang lên.

- Hừ hừ, ta rất hiếu kỳ, vạn nhất chúng ta là nam nhân, ngươi sẽ cứu như thế nào? Cũng thông qua loại phương thức này.

Tổ An tức xạm mặt lại.

- Ta sẽ an táng ngươi thật tốt.

- Cắt…

Hắc Cảnh Đằng hừ một tiếng.

- Nói cho cùng còn không phải háo sắc, vậy mà học tập công pháp như thế, ta khinh bỉ ngươi.

Tổ An đau đầu, nha đầu này hoàn toàn khác tỷ tỷ nàng, trong miệng líu ríu nói không ngừng, dù vừa rồi ân ái cũng một mực nói chuyện, về sau mới hơi đàng hoàng chút, kết quả thoáng thở ra hơi, lại thói cũ nảy mầm.

- Được rồi, Tổ đại ca cũng là vì cứu chúng ta.

Bạch Cảnh Đằng nói.

- Cái gì chúng ta, hắn rõ ràng là vì cứu ngươi.

Hắc Cảnh Đằng tức giận nói.

- Ngươi không được cứu sao, còn có, vừa rồi là ai ở nơi đó hưởng thụ, còn không biết xấu hổ kêu loạn.

Bạch Cảnh Đằng hừ một tiếng, thực ra vừa rồi theo Hồng Mông chi khí tẩm bổ, nàng đã dần dần khôi phục ý thức, chỉ bất quá nàng bị thương nặng, cho nên chỉ có thể để muội muội khống chế thân thể.

- Cái gì kêu loạn, rõ ràng là ta sủng hạnh nam nhân của ngươi, ta đùa bỡn hắn!

Hắc Cảnh Đằng vội vàng giải thích.

Tổ An lười nhác tranh luận với các nàng đề tài mẫn cảm này, vội vàng hỏi.

- Bây giờ thương thế của các ngươi thế nào, khôi phục mấy thành?

Lời vừa nói ra, hai nữ đều trầm mặc, nửa ngày mới do Bạch Cảnh Đằng đáp.

- Vị kia công kích quá lợi hại, may mắn có ngươi vừa rồi... cứu chữa, bây giờ thương thế của chúng ta tạm thời ổn định lại, trong thời gian ngắn sẽ không chuyển biến xấu nguy hiểm đến tính mạng.

- Nhưng muốn khôi phục thương thế, trừ khi có lực lượng tiếp cận vị kia, mới có thể loại trừ khí tức hủy diệt trong cơ thể chúng ta, cho nên rất khó nói khôi phục mấy thành.

Tổ An nghe rõ, ý tứ là chỉ tạm thời không có nguy hiểm đến tính mạng, nhưng thương thế một chút cũng chưa khôi phục.

- Thế nhưng lực lượng tiếp cận vị kia, thế gian đi nơi nào tìm.

Thần sắc Tổ An ngưng trọng, tuy thực lực của hắn đề cao rất nhanh, nhưng so sánh với vị kia, lại kém không biết bao nhiêu cấp.

Bỗng nhiên Bạch Cảnh Đằng đáp.

- Thực ra còn có một biện pháp, đó là chúng ta trở lại Trấn Ma Thần Phù, bây giờ thương thế của chúng ta ổn định, lần nữa làm quen Thần Phù một chút, hẳn có thể trở lại bên trong, đến thời điểm lại mượn lực lượng của Thần Phù chậm rãi khôi phục thương thế.

Tổ An vui vẻ, bất quá chú ý tới thần sắc của đối phương, bỗng nhiên trong lòng hơi động.

- Phải bao lâu?

Bạch Cảnh Đằng không nói gì, thanh âm của Hắc Cảnh Đằng vang lên lần nữa.

- Nói ít cũng phải mấy vạn năm.

Tổ An.

- ...

Mấy vạn năm, cỏ trên mộ mình đoán chừng đã đổi không biết bao nhiêu lần.

Lúc này Bạch Cảnh Đằng mở miệng nói.

- Cô đơn mấy vạn năm, còn không bằng ở cùng với ngươi. Muội muội, ngươi trở về đi.

Hắc Cảnh Đằng nói.

- Nói đùa cái gì, chúng ta hợp lại mới có thể tiếp nhận lực lượng hủy diệt, một khi thân thể tách ra, sẽ lập tức bị cỗ lực lượng kia đánh nát.

Bạch Cảnh Đằng biến sắc, trong lúc nhất thời có chút khó khăn.

Lúc này Hắc Cảnh Đằng mở miệng nói.

- Thực ra không cần thiết xoắn xuýt, trải qua thế gian phồn hoa, ta cũng không thích ở chỗ này cô đơn mấy vạn năm, bằng không năm đó ta sẽ không chạy.

Bình Luận (0)
Comment