Chương 3420: Gặp lại (2)
Chương 3420: Gặp lại (2)Chương 3420: Gặp lại (2)
Dù sao Triệu Hạo cũng là hoàng đế Đại Chu triều, những năm này ở trong lòng tất cả thần dân, đã giống như một đồ đẳng, nếu để bọn họ biết Triệu Hạo bị Tổ An giết, triều đình chắc chắn sẽ không từ bỏ ý đồ, dân gian hơn phân nửa cũng kêu đánh kêu giết, đến thời điểm thiên hạ †o lớn sẽ không có chỗ dung thân.
- Quản nhiều như vậy làm gì, cùng lắm thì đến Thánh Giáo chúng ta, nếu người của chúng ta biết rõ ngươi giết hoàng đế, không chỉ không cừu thị, ngược lại sẽ xem ngươi là đại anh hùng, đến thời điểm vị trí giáo chủ của ta cũng có thể cho ngươi làm, nghĩ đến những người kia sẽ tâm phục khẩu phục.
Vân Gian Nguyệt cười híp mắt nói, Triệu Hạo chết, bây giờ tâm tình của nàng rất tốt. Yến Tuyết Ngân giật mình, lập tức nói với Tổ An:
- Không cho ngươi đi đầu quân Ma giáo!
Như thế song phương sẽ thật thành tử địch.
Tổ An vẫn chưa trả lời, Vân Gian Nguyệt mặc kệ:
- Băng Thạch Nữ, hắn có đi hay không cần ngươi nói này nói kia sao, ngươi là gì của hắn?
- Ta là...
Yến Tuyết Ngân xém chút nói ta là nữ nhân của hắn, bất quá tiếp xúc đến ánh mắt của Vân Gian Nguyệt thì có chút chột dạ, vội vàng xoay chuyển lời nói.
- Ta là sư phụ của vợ hắn, chẳng lẽ không thể nói sao?
- Thôi đi, còn nói lẽ thẳng khí hùng như vậy, ta còn tưởng ngươi là vợ hắn đây.
Vân Gian Nguyệt hừ một tiếng.
- Lại nói thê tử gì, sớm đã ly hôn, hiện tại đồ đệ ta và hắn tình đầu ý hợp, mới là nhân tuyển chính thê thích hợp nhất.
- Không biết xấu hổi
Yến Tuyết Ngân bĩu môi.
- Không biết xấu hổ nói ai đó?
Vân Gian Nguyệt buồn bực. ...
Nghe hai nữ ầm ï, Tổ An bó tay toàn tập, vội vàng xuyt một tiếng:
- Đừng lên tiếng, có người tới.
Phòng ngừa khí tức tiết ra ngoài, hẳn thu lại Nhân Hoàng Ấn, mặc dù là khoai lang bỏng tay, nhưng xác thực rất lợi hại, tự nhiên không có khả năng tiện nghi người khác. Lúc này lần lượt từng bóng người ngo ngoe chạy đến, những người kia trẻ có già có, trang phục cũng khác nhau, hiển nhiên không phải cùng một nhóm.
- Nơi này quả nhiên trải qua một trận lôi kiếp khủng bố.
Một lão giả nhìn phương viên hơn mười dặm bị bổ đến cháy đen, thanh âm có chút run rẩy.
Độ kiếp vốn chỉ tồn tại trong truyền thuyết, không nghĩ đến lại có thể khoảng cách gần tiếp xúc.
- Không nghĩ tới trên đời này thực có người độ kiếp được, cũng không biết là vị tiền bối nào.
Một trung niên áo xanh mở miệng, nhìn hắn trong lúc phất tay khí độ bất phàm, hiển nhiên là tông chủ một phái.
- Lần này đầu tiên là đại mộ xuất thế, lại có người độ kiếp, càng ngày càng nhiều dị tượng xuất thế, chỉ sợ thiên hạ không còn bình tĩnh nữa.
Một trung niên khác cảm khái nói, nghe ngữ khí của hắn, hiển nhiên là nhận biết những người vừa rồi.
Lúc này một thanh âm thâm trâm vang lên:
- Nhìn bộ dạng hẳn là độ kiếp thất bại, trừ Bão Phác Tiên Quân năm đó, mấy ngàn năm qua ai có thể thành công.
Người nói chuyện là lão đầu gầy còm xấu xí, toàn thân tràn ngập khí tức âm tà, nhìn liền biết không phải chính phái.
- Lời ấy của Huyết Linh Tôn Giả sai rồi, mỗi một vị độ kiếp đều là người mở đường cho chúng ta, chứng minh đạo ta không cô, dù thất bại, cũng có thể giúp chúng ta xác minh con đường, đáng giá chúng ta kính ngưỡng. Trung niên áo xanh trầm giọng nói.
- Thôi đi, nói đường hoàng như vậy làm gì, còn không phải ngấp nghé pháp bảo thất lạc của người ta, các ngươi chậm rãi cảm thán đi, ta đi tìm trước, người có duyên thì được!
Lão đầu xấu xí hừ lạnh, thân hình lóe lên, bắt đầu tìm tòi, phạm vi lôi kiếp hơn mười dặm, muốn tìm một pháp bảo thất lạc cũng không dễ.
Trung niên áo xanh biến sắc, cũng nhìn mấy người khác chắp tay, sau đó nhanh chóng tìm tòi.
Có bọn họ dẫn đầu, người khác vội vàng hành động, sợ trọng bảo bị người khác đoạt được.
Ba người Tổ An ở trong đám người nhìn thấy mấy người quen, một nam tử trẻ tuổi thân hình cao to anh tuấn, một thiếu nữ kiều mị dáng dấp ngọt ngào, hai người đứng chung một chỗ, người xung quanh đều quăng tới ánh mắt kinh diễm, nghĩ thầm tốt một đôi tiên đồng ngọc nữ.
Đôi nam nữ trẻ tuổi này đương nhiên là đệ tử thủ tịch của Ly Hận Thiên Chích Nhân cùng với Triệu Tiểu Điệp.
Bên cạnh bọn họ còn có một nam tử, cũng coi như tuấn kiệt, nhưng đứng chung với bọn hắn lại khó tránh khỏi danh tiếng bị đoạt.
Đệ tử thủ tịch La Phù Sơn... La Đông Giang.
Thật đúng lúc, mấy người bọn họ lại đi về phía Tổ An.
Mấy người vừa tìm kiếm tung tích pháp bảo vừa nói chuyện phiếm.
- Không biết mấy vị sư huynh tỷ muội khác ở nơi nào, chúng ta bị vây ở trong bí cảnh này, cũng không biết lúc nào có thể ra ngoài. Triệu Tiểu Điệp lầu bầu nói, hiển nhiên lúc này nàng còn không biết tin tức phụ thân Tê Vương đã chết, mặc dù sầu lo, nhưng không có bi thương gì.
- Đúng vậy, đoạn đường này chúng †a tìm kiếm mấy người khác, kết quả chỉ gom góp được mấy cái, không biết người khác đến cùng ở đâu.
Chích Nhân buồn rầu.