Chương 3428: Phượng Hoàng rơi xuống đất
Chương 3428: Phượng Hoàng rơi xuống đấtChương 3428: Phượng Hoàng rơi xuống đất
Yến Tuyết Ngân liếc nàng một cái.
- Ngươi không sợ bị khốn ở nơi đó không được về sao?
- Ta về không được ngươi không phải càng cao hứng?...
Trong lúc hai người cãi nhau, xung quanh truyền tới từng trận động tĩnh, mọi người theo tiếng nhìn lại.
Chỉ thấy lại có mấy cánh cổng ánh sáng xuất hiện, từng người từ bên trong đi ra, đợi thấy rõ nơi này là Tử Sơn, đại đa số nhịn không được vui mừng hô ra tiếng, hiển nhiên thế giới kia quá nguy hiểm, tất cả mọi người lòng còn sợ hãi.
Đi ra ngoài đầu tiên là Chính Dương Tông Ngô Tiểu Phàm và Trương Khê, bọn họ vốn vừa nói vừa cười, vui mừng mình thành công rời bí cảnh.
Bất quá khi bọn họ nhìn thấy xung quanh hoang vu, sắc mặt đều mộng bức, nơi này là Kim Đỉnh?
Phong Thiện Đài trước đó đâu? Còn có Thuần Dương Điện đâu?
Bọn họ như điên tìm kiếm khắp nơi, bọn họ là ở Tử Sơn tiến vào bí cảnh, không biết lúc trước nơi này phát sinh cái gì.
Tiếp sau đi ra ngoài là Bích Lạc Cung Vạn Quy Nhất, hai tay của hắn để vào túi, vẻ mặt lãnh khốc, bất quá sau khi thấy rõ xung quanh, cả người cũng hoá đá.
Sau đó là Bạch Ngọc Kinh Lâu Ngũ Thành, nhìn tình hình xung quanh, hắn sững sờ, có điều rất nhanh chú ý tới đám người Tổ An, vội vàng chạy tới. - Yến sư thúc, Sở sư muội, nơi này đến cùng tình huống như thế nào, sao Kim Đỉnh biến thành như vậy? Sư phụ ta ở nơi nào.
Tổ An nghĩ thầm sư phụ ngươi bị Hắc Cảnh Đẳng hút hồn phách ăn hết, nếu nói cho hắn biết, hắn có thể sụp đổ hay không.
Yến Tuyết Ngân thở dài.
- Việc này nói rất dài dòng...
Lâu Ngũ Thành vốn chờ nàng kể, ai biết đối phương không có nói tiếp, trong lúc nhất thời như hòa thượng sờ mãi không thấy tóc.
Hắn đành phải nhìn về phía Sở Sơ Nhan.
- Sở sư muội?
Mặc kệ thời điểm nào trông thấy, Sở sư muội cũng như thiên tiên, đẹp đến mức xuất trần thoát tục.
Chỉ tiếc trước đó đã lấy chồng, hiện tại cùng Tổ An kia không minh bạch.
Cũng không biết có phải tổ phần của tiểu tử kia bốc lên khói xanh hay không!
Ánh mắt hắn nhìn chúng nữ xung quanh, quả nhiên là thiên kiều bách mị, thậm chí không kém Sở sư muội chút nào.
Hơn nữa những cô nương này nhìn Tổ An, ánh mắt đều có tình ý.
Không đúng, đâu chỉ tổ phần bốc lên khói xanh, đã bốc cháy mẹ nó rồi!
Sở Sơ Nhan hơi nhíu mày.
- Sự kiện này rất phức tạp, đợi lát nữa mọi người trở về lại nói.
Lúc này Côn Lôn Sơn Lương Lăng, La Phù Sơn La Đông Giang, Thái Huyền Động Thạch Đỉnh Thiên, Thanh Hư Phủ Thu Thiền Tử theo thứ tự đi ra.
Bọn họ vốn định hàn huyên vài câu, bất quá nhìn thấy tình hình xung quanh thì nhất thời giật nảy cả mình.
Trên Kim Đỉnh đến cùng bị cái gì, sao bị giày vò thành như vậy?
Tổ An tỉ mỉ quan sát, phát hiện trừ mấy người này, vậy mà không có ai khác từ trong bí cảnh trở về, những tiểu tổ thứ hai, trước đó còn tưởng là cơ duyên lớn, kết quả mệnh tang ở trong bí cảnh.
Suy nghĩ một chút cũng bình thường, thế giới kia quá quỷ dị, tu sĩ cũng cường đại, ngay cả Lý Trường Sinh và Huyền Bát Cảnh không cẩn thận cũng chết, huống chỉ là những hậu bối này.
Chỉ bất quá sao không thấy Triệu Tiểu Điệp và Chích Nhân, chẳng lẽ sau khi mình rời đi, bọn họ bị trọng thương lại gặp nguy hiểm khác?
Lúc này một đạo quang mang lóe lên, tiếng quát truyền đến.
- La Đông Giang, ngươi cái tiểu nhân hèn hạ lâm trận đào thoát này!
Sau đó có cây roi trực tiếp quất về phía La Đông Giang.
Nguyên lai là Triệu Tiểu Điệp và Chích Nhân vừa vặn từ trong bí cảnh đi ra.
Nhìn thấy hai người, La Đông Giang biến sắc, vừa né tránh đối phương công kích vừa hô.
- Quận chúa, trong này có hiểu lầm.
- Còn có thể có hiểu lầm gì, ngươi thấy Huyết Linh Tôn Giả cường đại, lòng sinh khiếp ý, vứt bỏ ta và sư huynh ở nơi đó, đổi lấy cơ hội để mình chạy trốn.
Trong thanh âm của Triệu Tiểu Điệp tràn ngập hận ý, cây roi quyết tâm quất tới đối phương.
Mấy đệ tử thủ tịch khác vốn muốn qua khuyên can, nhưng nghe nàng nói như vậy nhất thời ngừng lại, từng người thần sắc quỷ dị nhìn La Đông Giang.
Có thể trở thành đệ tử thủ tịch, vô luận tu vi hay tính cách đều là người nổi bật trong đồng lứa, từng cái tâm cao khí ngạo, tự nhiên xem thường loại bán đồng đội này.
La Đông Giang vội vàng nói.
- Triệu cô nương ngươi nói bậy bạ gì đó, lúc đó ta rõ ràng đi tìm viện binh, kết quả không lâu thì trước mặt xuất hiện truyền tống môn, ta không cẩn thận nên đi ra. Nếu tình thế của các ngươi thật nguy cấp như vậy mà nói, sao có khả năng ra được?
Đệ tử các đại tông môn âm thầm gật đầu, hắn nói cũng có mấy phần đạo lý.
Triệu Tiểu Điệp gấp.
- Đương nhiên là có người cứu chúng ta.
- Người nào lại trùng hợp cứu ngươi?
La Đông Giang cười lạnh nói.
- Là...
Triệu Tiểu Điệp vô ý thức nhìn về phía Tổ An, bất quá cuối cùng vẫn không nói.
- Ta không biết, là một người thần bí, ở trong bí cảnh kia, chúng ta không biết.
La Đông Giang nói.