Lục Địa Kiện Tiên (Dịch)

Chương 343 - Chương 343: Mồ Hôi Lạnh Ứa Ra

Chương 343: Mồ Hôi Lạnh Ứa Ra Chương 343: Mồ Hôi Lạnh Ứa Ra

Kết hợp tin tức biết được sau khi hắn xuyên qua đến thế giới này và lời nói của Mị Ly, hắn đã suy đoán được đại khái thế giới này sau Thanh triều đã xảy ra một đại sự, dẫn tới văn minh sau này có một phay đứt gãy, cho tới rất lâu rất lâu sau trên tinh cầu này mới lại có văn minh.

Văn minh mới không chỉ có nhân loại, còn có sinh linh của các loại chủng tộc khác, vì tranh đoạt tài nguyên, rất nhanh liền triển khai hỗn chiến giữa các chủng tộc khác nhau.

Các tộc trải qua hơn ngàn năm hỗn chiến, cuối cùng do Hoàng đế của vương triều Đại Chu dẫn dắt Nhân tộc giành được thắng lợi, xua đuổi dị tộc tới khổ hàn chi địa ở biên thuỳ.

Về phần những triều đại trước khi văn minh gián đoạn, người của thế giới hiện tại gọi chung là thời đại thượng cổ.

Lúc này thanh âm của Mị Ly cắt ngang suy nghĩ của hắn:

- Câu hỏi của ngươi quá nhiều, ngươi phải mau chóng làm ra quyết định đi, chờ Chương Hàm trấn áp xong quân đoàn vong linh trốn ra, chính là tử kỳ của ngươi và hai nữ nhân này đấy.

Tổ An cuối cùng cũng phục hồi tinh thần:

- Quyết định gì?

- Giải trừ phong ấn giúp ta, chỉ có ta mới có thể giúp ngươi đối phó Chương Hàm.

Trong thanh âm của Mị Ly mang theo một cỗ bễ nghễ.

- Ồ.

Tổ An cuối cùng cũng có phản ứng.

- Vừa rồi ngươi dẫn dụ ta đi hái Vô Tung Huyễn Liên, chính là muốn những quân đoàn vong linh đó trốn ra làm phân tán sự chú ý của Chương Hàm, sau đó lại thừa cơ giải phong ấn của mình.

- Cái này thì có vấn đề gì, lợi dụng tất cả thứ có thể lợi dụng, mới là dấu hiệu của thượng vị giả.

Mị Ly thản nhiên nói.

- Dưới đầm nước đó phong ấn hai mươi vạn binh lính Tần quân bị lừa giết một cách vô tội, ngươi cảm thấy bọn họ là hạng đại gian đại ác ư?

Tổ An trong nhất thời có chút nghẹn lời, đích xác, đó là hai mươi vạn oan hồn.

Mị Ly nói tiếp:

- Huống chi ngươi không có lựa chọn, chờ Chương Hàm rảnh tay, nữ nhân này chắc chắn sẽ phải chết.

Vốn Sở Sơ Nhan và Kiều Tuyết Doanh thấy Tổ An đang lẩm bẩm một mình thì cũng có chút không hiểu ra sao, lúc này bên tai bỗng nhiên vang lên thanh âm của một nữ nhân thần bí, lại giật nảy mình.

- Ai, ai đang nói chuyện?

Kiều Tuyết Doanh lộ ra vẻ mặt đề phòng, nhìn xung quanh.

Sở Sơ Nhan cũng hơi biến sắc, có điều lại lờ mờ cảm thấy thanh âm này có chút quen thuộc, vừa rồi khi nửa hôn mê hình như có nghe qua.

- Đừng nhìn, ngươi không nhìn thấy nàng đâu, nàng có thể xem như là nữ chủ nhân của tòa cổ mộ này.

Tổ An nghĩ nghĩ một chút rồi giải thích.

- Chủ nhân của mộ...

Kiều Tuyết Doanh biến sắc, vừa rồi một tướng quân thủ hộ đã cường đại đến mức khiến người ta tuyệt vọng rồi, chủ nhân trong đây còn mạnh tới thế nào?

- A Tổ, đừng vì ta mà đáp ứng chuyện gì với nàng, dù sao với tình trạng này của ta, cho dù còn sống cũng không có ý nghĩa gì, ngươi mau cùng Tuyết Nhi rời khỏi nơi này đi.

Sở Sơ Nhan băng tuyết thông minh, trong một câu ngắn ngủi đã phân tích ra nữ tử thần bí đó hơn phân nửa là dùng mình để áp chế Tổ An.

Đồng thời nàng cũng minh bạch lời này của mình chắc không có tác dụng gì với Tổ An, dẫu sao vừa rồi đã từng nói vô số lần, cho nên nàng lập tức nhìn về phía Kiều Tuyết Doanh, bổ sung.

- Tuyết Nhi, nếu ngươi nể tình những năm qua ta đối đãi với ngươi không tệ, mau đưa A Tổ đi đi, bằng không chờ tướng quân giáp đen đó rảnh tay thì muộn mất!

Trên mặt Kiều Tuyết Doanh lộ ra vẻ do dự, chắc nàng không nỡ vứt bỏ Sở Sơ Nhan; nhưng lý trí lại nói với nàng, ở lại nơi này cũng không có bất kỳ ý nghĩa gì, dẫu sao bọn họ ngay cả dây trói của Sở Sơ Nhan cũng chẳng cởi ra được.

- Còn không mau đi đi!

Sở Sơ Nhan quýnh lên.

Kiều Tuyết Doanh cắn cắn môi, đang quyết định tôn trọng ý nguyện của tiểu thư mang Tổ An rời khỏi, thanh âm của nữ tử thần bí đó lại vang lên:

- Sở dĩ ngươi cảm thấy còn sống không có ý nghĩa, chẳng phải bởi vì sử dụng cấm thuật dẫn tới nguyên mạch cả người đứt đoạn, trở thành phế nhân ư, ta có biện pháp giúp ngươi khôi phục như lúc ban đầu, thậm chí tu vi còn cao một lúc trước một cảnh giới lớn.

Sở Sơ Nhan lập tức ngây người, từ nhỏ đến lớn luôn là một thiên tài tu luyện, sự dụ hoặc của khôi phục bình thường đối với nàng thì không thể nói là không lớn, có điều nàng vẫn cự tuyệt:

- Không cần, Tuyết Nhi, mau dẫn A Tổ đi đi.

Tổ An trầm giọng nói:

- Ngươi thật sự có biện pháp giúp nàng khôi phục như lúc ban đầu ư?

- Đương nhiên!

Thanh âm của Mị Ly tràn ngập vẻ kiêu ngạo.

- Biện pháp gì?

Tổ An truy hỏi.

- Ngươi bị ngu à, sao ta có thể nói với ngươi ngay lúc này?

Mị Ly rất không khách khí đốp lại một câu.

- Được rồi, ta đáp ứng điều kiện của ngươi, ta giúp ngươi cởi bỏ phong ấn, ngươi giúp ta cứu nàng ta.

Tổ An trầm giọng nói, chuyện đã tới nước này hắn quyết định liều một phen.

Sở Sơ Nhan lập tức quýnh lên:

- A Tổ, ngươi đừng xung động, Tuyết Nhi, ngươi làm gì thế, sao còn không dẫn hắn đi?

Kiều Tuyết Doanh lắc đầu:

- Tiểu thư, tuy ta một mực không thích hắn, nhưng lần này không thể không thừa nhận hắn rất có trách nhiệm, đã có cơ hội triệt để chữa khỏi thương thế của ngươi, chúng ta mạo hiểm một chút thì có sao, cùng lắm thì chết thôi.

Nàng thầm bổ sung một câu, dù sao ta cũng không muốn sống, về phần Tổ An này, sống trên đời cũng đáng giận, chết rồi cũng coi như bớt được một họa hại cho đời, hừ!

Thấy ngữ khí của hai người kiên quyết như vậy, Sở Sơ Nhan biết không khuyên được bọn họ, đôi mắt ửng đỏ, nhưng tính tình nàng xưa nay luôn lãnh đạm, không nói ra được những lời cảm tạ.

Bình Luận (0)
Comment