- Rốt cuộc là phải làm như thế nào mới có thể giải trừ phong ấn cho ngươi? Phải tháo xuống thứ gì à?
Tổ An cấp tốc hỏi.
- Nào có đơn giản như vậy.
Trong thanh âm của Mị Ly hiện lên một chút cười lạnh.
- Năm đó Doanh Chính vì phong ấn ta mà thiết lập Trấn Hồn Đại Ấn này, khiến ta trọn đời không thể siêu sinh, bởi vì Chương Hàm là người trông coi lăng mộ, biết sự cường đại của trận pháp này, liền cùng Hạng Võ, mượn dùng lực lượng của đại trận, phối hợp với Vô Tung Huyễn Liên thành lập một ngụy Trấn Hồn Đại Ấn khác, mới trấn áp được hai mươi vạn vong linh đó.
- Dẫu sao ngụy Trấn Hồn Đại Ấn không phải đồ thật, cho nên ngươi hái xuống Vô Tung Huyễn Liên, trên trình độ nhất định đã phá được phong ấn đó, nhưng trận pháp phong ấn ta thì lại khác, muốn giải trừ phong ấn này, phải liên tục cởi bỏ nhân ấn, địa ấn, thiên ấn của Trấn Hồn Đại Ấn.
Tổ An nghe mà tặc lưỡi:
- Bị thiên địa nhân cùng phong ấn, ngươi đúng là thảm thật, các ngươi nói gì cũng là vợ chồng một hồi, sao lại thù oán nhau như vậy?
- Câm miệng, ngươi không nói không ai bảo ngươi câm đâu.
Ngữ khí của Mị Ly không tốt lắm, hiển nhiên lời nói của đối phương đã gợi lên một số hồi ức không tốt của nàng ta.
Đến từ Mị Ly, điểm nộ khí +250!
- Không nói thì ngươi có còn muốn ta giúp ngươi không.
Tổ An hừ một tiếng, cầu người hỗ trợ còn có thái độ này, đáng dời.
- Mấy ấn này có gì, cởi bỏ thế nào?
Mị Ly bỗng nhiên lâm vào trầm mặc, một lúc sau khi mới mở miệng, trong giọng nói có chút xấu hổ:
- Ta... Không biết.
Tổ An:
- ???
- Đại tỷ, ngươi ngay cả nội dung phong ấn là gì, phá giải thế nào cũng không biết, đây là ngươi đang đùa ta à?
Tổ An lập tức giận dữ.
Mị Ly cũng có chút thẹn quá hóa giận:
- Lắm lời, nếu ngươi muốn phong ấn một người, sẽ cho nàng biết phương pháp phá giải sao?
Đến từ Mị Ly, điểm nộ khí +66!
Nhìn thấy điểm nộ khí ít tới đáng thương này, Tổ An lập tức buồn cười, xem ra bản thân nữ nhân này cũng tự chột dạ.
- Nếu ta muốn đối phó một kẻ địch, tuyệt đối sẽ không lựa chọn chuyện phiền phức như phong ấn, mà là sẽ trực tiếp giết hắn; đúng rồi, kể ra cũng kỳ quái, Tần Thủy Hoàng việc gì phải phí khí lực lớn như vậy để phong ấn ngươi, mà không trực tiếp giết ngươi cho xong việc?
Tổ An không nhịn được hỏi.
- Ai nói hắn không muốn giết?
Thanh âm của Mị Ly từ xa xôi truyền đến.
Sau lưng Tổ An ứa mồ hôi lạnh, ngữ khí lập tức trở nên khách khí hơn không ít:
- Vậy hiện tại ngài là tình huống gì?
- Ngươi đoán xem?
Thanh âm của Mị Ly có thêm mấy phần trêu tức.
- Không đoán được.
Trong lòng Tổ An thầm dè bỉu không thôi, một a di từng sinh con như ngài, đừng có ở đây giả vờ ngây thơ nữa, đương nhiên những lời này hắn vạn lần không dám nói ra.
- Chờ ngươi cứu ta ra thì tự nhiên sẽ biết.
Mị Ly dừng lại một chút rồi nói tiếp.
- Bên Chương Hàm đã chiếm thượng phong, không bao lâu nữa sẽ trở về, ngươi xác định vẫn muốn lãng phí thời gian thảo luận những cái này với ta sao?
- Nhưng ngươi phải nói cho ta biết làm thế nào thể kích phát thiên địa nhân tam ấn chứ?
Tổ An thầm nghĩ, chẳng lẽ ngay cả những cái này ngươi cũng không biết à.
Mị Ly đáp:
- Ngươi nhìn về phía trước, phía sau tế đàn có một hành lang, đi đến cuối thì trên mặt đất sẽ có một tòa pháp trận, ngươi đứng trên đó sẽ kích phát Nhân chi phong ấn, nếu ngươi có thể cởi bỏ phong ấn, pháp trận trên mặt đất sẽ mở đường tiến vào tầng tiếp theo, hai tầng dưới theo thứ tự là Địa chi phong ấn, Thiên chi phong ấn.
- Kích phát mỗi một phong ấn ngươi sẽ gặp phải gì thì ta cũng không rõ, nhưng chắc sẽ cực kỳ hiểm, cơ hồ có thể nói là cửu tử nhất sinh, hiện tại nếu ngươi hối hận thì vẫn còn kịp.
Tổ An nhìn Sở Sơ Nhan ở bên cạnh, lộ ra một nụ cười thản nhiên:
- Cứu người yêu, sao lại hối hận.
Nghe thấy lời nói của hắn, trên khuôn mặt xinh đẹp của Sở Sơ Nhan lộ ra một tia đỏ ửng, có chút chột dạ di dời ánh mắt, ngại tiếp xúc với hắn, vốn có rất nhiều lời muốn nói, trong chớp mắt này lại không nói được gì.
Kiều Tuyết Doanh ở bên cạnh lúc thì nhìn Sở Sơ Nhan, lúc thì nhìn Tổ An, trong lòng thầm thở dài, cũng không biết đang nghĩ gì.
Tổ An đi tới bên cạnh Sở Sơ Nhan, cầm tay nàng ta:
- Lão bà, ta đi giải trừ phong ấn, ta nhất định sẽ tìm được biện pháp cứu ngươi. Đương nhiên, nếu ta không cẩn thận mà chết đi, ngươi cũng không được tái giá với nam nhân khác, nếu không ta sẽ chết không nhắm mắt.
Kiều Tuyết Doanh:
- ...
Người này, quả nhiên vẫn đáng ghét trước sau như một.
Sở Sơ Nhan vốn cũng đang cảm động, kết quả nghe thấy câu sau của hắn thì không khỏi dở khóc dở cười:
- Nếu ngươi chết thì ta cũng chết thôi, sao có thể gả cho người khác nữa.
Tổ An nói:
- Vạn nhất bỗng nhiên có kiếm tiên bá đạo gì đó từ trên trời hạ xuống, cứu ngươi khỏi tay Chương Hàm, ngươi chẳng phải sẽ phương tâm thầm đồng ý à.
Mặt Sở Sơ Nhan lập tức đỏ bừng:
- Ngày đó quả nhiên bị ngươi nhìn thấy!
Lúc ấy người này còn dối ta là không thấy gì, vừa nghĩ tới thư danh xấu hổ như vậy bị người khác nhìn thấy, nàng lập tức hận không thể tìm một cái lỗ mà chui vào.
Tổ An cười ha ha, xoay người đi đến Nhân chi phong ấn ở sâu trong hành lang, quay lưng vẫy tay với nàng để tỏ ý cáo biệt.
- A Tổ!
Đúng lúc này Sở Sơ Nhan bỗng nhiên gọi hắn.
Trong lòng Tổ An mừng rỡ, thầm nghĩ nàng hơn phân nửa là nước mắt lưng tròng nói "Ta chờ ngươi trở về, nhất định sẽ không tái giá".
Ai ngờ sự thật lại không giống như hắn đoán, chỉ nghe Sở Sơ Nhan nói:
- A Tổ, nếu ngươi dám chết ở bên trong, ta sẽ lập tức tái giá với nam nhân khác!