Lục Địa Kiện Tiên (Dịch)

Chương 3443 - Chương 3443: Hãi Hùng Khiếp Vía (2)

Chương 3443: Hãi hùng khiếp vía (2) Chương 3443: Hãi hùng khiếp vía (2)Chương 3443: Hãi hùng khiếp vía (2)

- Thật sao?

Tạ Đạo Uẩn vẫn có chút nửa tin nửa ngờ.

- Đương nhiên là thật.

Tổ An cười cười, bỗng nhiên gồng người.

- Ngươi quên còn có ta sao, yên tâm, sẽ không có người đến làm khó dễ ngươi.

- Tổ đại ca, ngươi làm ta đau.

Tạ Đạo Uẩn nhút nhát nói.

Tổ An.

Bùi Miên Mạn. Ánh mắt Tạ Đạo Uẩn nhìn đầu vai, Tổ An đang nắm chặt tay mình, cảm nhận được hắn nổi gân xanh, không khỏi có chút lo lắng.

- Tổ đại ca, ngươi thật không có vấn đề chứ? Ai nha, trên người ngươi thật nóng!

Nàng vô ý thức vươn tay sờ trán đối phương, thoáng cái bị nhiệt độ nóng hổi hù sợ.

- Tổ đại ca, ngươi có bị bệnh hay không?

Lúc này trên gương mặt mỹ lệ của Tạ Đạo Uẩn tràn ngập bối rối cùng lo lắng.

- Không có... Không có việc gì.

Tựa hồ thanh âm của Tổ An có chút run rẩy.

- Còn nói không có việc gì, đã nóng thành thế này.

Tạ Đạo Uẩn cau mày nói.

- Ta bắt mạch cho ngươi?

Nàng đưa tay phóng tới trên cổ tay đối phương.

- A, vì sao nhịp tim của Tổ đại ca đập nhanh như vậy, có phải trước đó cùng hoàng thượng đại chiến lưu lại thương tổn gì hay không?

- Trước đó bị thương đã tốt, không cần lo lắng.

Trong lòng Tổ An thầm hô cứu mạng, tiếp tục như vậy nữa, hắn cũng không kiên trì nổi.

- Thương tổn đã tốt?

Tạ Đạo Uẩn khế giật mình, đã không bị thương, vậy vì sao nhịp tim đập lợi hại như thế?

Chẳng lẽ là... bởi vì ta? Vừa rồi quan tâm thân thể đối phương còn không chú ý tới, hiện tại mới phát giác, hai người thực cách rất gần.

Nửa người trên của nàng chống trên bàn, hai cánh tay đối phương nắm vai nàng, hai cái đầu gần trong gang tấc.

Có thể thấy rõ bộ dáng của mình trong mắt đối phương...

Trái tim của Tạ Đạo Uẩn cũng phanh phanh phanh nhảy lên.

Bốn mắt nhìn nhau, cả phòng bỗng nhiên tràn ngập bầu không khí kiều diễm.

Nhìn khuôn mặt anh tuấn cương nghị ở đối diện, Tạ Đạo Uẩn cũng không biết nơi nào đến dũng khí, bỗng nhiên nhón chân lên tiến tới.

Nhẹ nhàng hôn lên môi Tổ An.

Đôi mắt Tổ An trợn thật lớn, hai tay vịn nàng càng chặt, hắn không ngờ sẽ có sự tình như vậy.

Tạ Đạo Uẩn cũng giật mình, nàng nghĩ thâm sao mình có thể không rụt rè như thế.

Vô ý thức muốn chạy trốn, nhưng hai vai bị đối phương bắt sít sao, căn bản động không được.

Trong lòng nàng quyết tâm, dù sao đã như vậy, không bằng lớn mật một chút, miễn cho tương lai lưu lại tiếc nuối.

Nàng nhớ lại lúc trước vụng trộm xem sách cấm, giống như hươu con xông loạn, chủ động dùng đầu lưỡi thử dò xét.

Tổ An bản năng đáp lại, bỗng nhiên trong lòng giật mình, cái này là chuyện gì?

Tiểu cô nương như Tạ Đạo Uẩn làm sao chịu được hẳn trêu chọc, cả người bủn rủn, linh hồn nhỏ bé như muốn xuất khiếu. - Đây chính là cảm giác hôn môi trên sách miêu tả sao?

Đúng lúc này bên ngoài truyền đến thanh âm đối thoại của Vân Gian Nguyệt và Thu Hồng Lệ.

- A, bên kia tựa hồ mở cửa, hẳn chưa ngủ.

Mấy người trong phòng bị dọa nhảy dựng, Tổ An càng không kiên trì được nữa, hai tay dùng sức xém chút vò nát Tạ Đạo Uẩn.

Cảm nhận được hắn thở hổn hển, toàn thân không ngừng run rẩy, Tạ Đạo Uẩn càng ngượng ngùng, nghĩ thâm Tổ đại ca phản ứng không khỏi quá lớn, chẳng lẽ hắn cũng thích ta như vậy?

Bất quá lúc này nàng không có thời gian suy nghĩ những thứ này, lấy dũng khí đẩy Tổ An ra, vội vàng chạy ra ngoài, nàng cũng không muốn bị Thu Hồng Lệ và Vân Gian Nguyệt thấy mình vụng trộm chạy tới hôn môi với Tổ đại ca, thật quá mất mặt.

Mấu chốt Thu Hồng Lệ là người yêu của Tổ đại ca, cử chỉ này của mình không khỏi quá bỉ ổi.

- A, Tạ cô nương, sao ngươi lại ở chỗ này?

Bên ngoài truyền đến thanh âm kinh ngạc của Vân Gian Nguyệt và Thu Hồng Lệ.

Bởi vì lúc trước cùng bị Tôn Ân bắt, nên quan hệ của Vân Gian Nguyệt và Tạ Đạo Uẩn cũng không tệ.

- Ta cái gì cũng không làm!

Tạ Đạo Uẩn có tật giật mình khoát tay, bất quá lập tức kịp phản ứng, nói bổ sung.

- Ta là bởi vì sự tình của học viện và Tế Tửu, nên tới hỏi ý kiến của Tổ đại ca.

- Thật sao?

Thu Hồng Lệ và Vân Gian Nguyệt có chút hồ nghi đánh giá nàng, mặt đỏ thành như vậy, đôi mắt sắp chảy ra nước, đặc biệt là bờ môi tinh xảo, hiện tại càng thêm bóng nước rung động lòng người.

Lúc này hai người trong phòng càng bối rối, Bùi Miên Mạn một tay chỉnh lý y phục trước ngực, một tay che miệng chạy đến bên cửa sổ, lúc gần đi vừa thẹn lại giận trừng Tổ An một cái.

Vừa rồi Tạ Đạo Uẩn thì thôi, nhưng Vân Gian Nguyệt và Thu Hồng Lệ tu vi cao, mình trốn ở trong phòng, khẳng định sẽ bị phát hiện.

Dù sao lần này tới là cáo biệt Tổ An, mục đích kia đã đạt tới, những hồ ly tinh kia đến cũng chả làm ăn được gì.

Nghĩ tới đây, tâm tình nàng nhất thời vui vẻ, quay đầu lại nhìn Tổ An nở nụ cười xinh đẹp, sau đó biến mất ở trong trời đêm.
Bình Luận (0)
Comment