Chương 3451: Hắc thủ hậu
Chương 3451: Hắc thủ hậuChương 3451: Hắc thủ hậu
trường
Người kia tu vi khá cao, hơn nữa thân pháp xảo trá, sau vài lần trùng kích, rốt cuộc tìm được cơ hội xông ra vòng vây.
- Hắc hắc, tiểu gia đi đây!
Người kia trào phúng làm cái mặt quỷ, đôi răng hô cực kỳ bắt mắt.
Đúng lúc này, bỗng nhiên tiếng hừ lạnh vang lên, phía trước xuất hiện một bàn tay.
Người kia muốn tránh né, lại phát hiện mình làm sao cũng không động được, không khỏi hoảng sợ:
- Đại Tông Sư
Phanh... hắn bị đập té xuống đất, phun ra một ngụm máu tươi, khí huyết sôi trào, trong lúc nhất thời căn bản không có cách điều động nguyên lực.
Ngay sau đó vô số thanh đao gác ở trên cổ hắn.
Lúc này, một lão giả mặc mãng bào chậm rãi đi tới:
- Ngươi là người phương nào?
- Vương gia?
Người kia nhận ra y phục của đối phương, trong lòng hoảng sợ, không biết đây là vị Vương gia nào, lại lợi hại như thế.
- Vương gia tha mạng, tiểu nhân là Vi Tác, không biết phạm vào chuyện gì?
- Sao ngươi lại từ trong bí cảnh này đi ra, ngươi là người môn phái nào?
Yến Vương nhìn về phía thông đạo không gian chậm rãi đóng lại, giọng nói tràn ngập nghi hoặc, Đạo môn có nhân vật này sao.
- Tiểu không môn không phái, ta cũng không biết phát sinh chuyện gì, vốn ở trong một bí cảnh thám hiểm thật tốt, bỗng nhiên bị hút vào bí cảnh này.
Người này lại là Vi Tác, hôm đó hắn ở trong đại mộ tỉnh lại, phát hiện xung quanh không người, chỉ còn lại một số thi thể.
Hắn lờ mờ còn nhớ rõ Quỷ Vương đoạt xá thân thể hắn, trong lòng sợ muốn chết, vì vậy dùng cả tay chân chạy ra đại mộ.
Cũng không lâu lắm đại mộ truyền đến khí tức hủy diệt, hết thảy vật sống xung quanh đại mộ đều hút đi vào, bản thân cũng biến mất ở trong hư không.
Hắn không khỏi vui mừng, đồng thời âm thầm mặc niệm cho đám người Tổ An, lúc đó không nghe ta khuyên bảo, nhất định phải đi vào đại mộ.
Ai, sống trên đời, cẩu thả mới là vương đạo.
Về sau hắn đi dạo khắp nơi, không cẩn thận gặp được một đám người, tựa hồ nói cái gì độ lôi kiếp thất bại, mọi người đang tìm kiếm bảo vật.
Hắn cũng muốn thử thời vận, kết quả không cẩn thận bị một môn phái bắt về làm dược nô.
Vốn cho rằng hẳn phải chết không nghỉ ngờ, kết quả trong phòng giam xuất hiện cánh cửa không gian, hắn vội vàng chui vào, lúc này mới chạy thoát.
Nhưng vừa trở về lại bị bắt, sao mình xui xẻo như vậy.
Lúc này Yến Vương hơi nheo mắt:
- Nguyên lai cũng đi qua bí cảnh kia, giam hắn lại, nghiêm hình khảo tra! Nghe hắn nói, Vi Tác nhất thời sợ đến đái trong quần, đợi binh lính ở xung quanh kéo hắn đi, hắn mới liều mạng giãy giụa, vừa kêu lên:
- Các ngươi không thể như vậy với †a, huynh đệ của ta cũng là đại nhân vật trong triều đình, là Tổ An Tổ đại nhân, các ngươi nghe nói qua chưa?
Yến Vương vốn muốn quay người rời đi, nghe vậy ánh mắt sáng lên, quay đâu theo dõi hắn:
- Há, Tổ An là huynh đệ của ngươi?
- Đúng, quá mệnh giao tình!
Vi Tác thấy có hi vọng, lập tức ưỡn ngực nói.
Yến Vương cười hắc hắc:
- Đã như vậy, vậy thì do bản Vương đích thân thẩm vấn!
Vi Tác: Lại nói đoàn người Tổ An đã rời Tử Sơn, trùng trùng điệp điệp tiến đến kinh thành.
Trừ Triệu Tiểu Điệp, Quan Sầu Hải cũng dùng xe ngựa đơn độc.
Hắn dù sao cũng là chưởng môn Ly Hận Thiên, lại là Đại Tông Sư, tuy bây giờ biến thành tù nhân, nhưng lễ ngộ nên có vẫn phải có.
Còn Chích Nhân, Ngô Tiểu Phàm... thì không có vận khí tốt như vậy, mỗi cái đều ngồi xe tù, trên người mang theo gông xiềng, tay chân đều bị cố định trên xe, đâu còn uy phong của đệ tử thủ tịch.
Tổ An thấy vậy, lệnh thủ hạ cho mấy người nước uống cùng thức ăn, mặt khác còn tìm mấy cái mũ rộng vành lụa đen đội lên đầu bọn hắn.
Mấy người nhất thời cảm động đến rơi nước mắt, dù sao bọn họ cũng có kiêu ngạo của mình, bây giờ lại giống như phạm nhân diễu phố thị chúng, quả thực còn khó chịu hơn giết bọn hắn.
Bây giờ có cái mũ rộng vành này, tuy vẫn bị nhìn, nhưng ít ra che khuất mặt.
Đặc biệt Tổ An còn nói, bọn họ là tuấn kiệt của Nhân tộc, không nên chịu loại khuất nhục này.
Nghe đi, đây mới là tiếng người!
So với những thủ hạ như lang như hổ của Yến Vương và Triệu Nguyên, Tổ An quả thực giống như Thánh Nhân.
Trước đó vô luận mấy người ấn tượng với Tổ An như thế nào, sau lần này đều cực kỳ cảm kích.
Sau cùng Tổ An cố ý cho Chích Nhân mấy viên đan dược trị thương, trước đó hắn bị Huyết Linh Tôn Giả đánh bị thương rất nặng, sau khi ra ngoài chưa được trị liệu đã bị giam giữ thẩm vấn.
- Vì sao ngươi tốt với ta như vậy?
Chích Nhân khó khăn nuốt đan dược, nghỉ ngờ nhìn hẳn.
- Sư muội ngươi lo lắng thương thế của ngươi.
Tổ An đáp.
Chích Nhân sững sờ, bỗng nhiên biến sắc:
- Ngươi làm gì nàng!
Trải qua thẩm vấn trước đó, hắn biết trên Tử Sơn đại khái phát sinh cái gì.
Lúc này sư muội nhất định bản thân khó bảo toàn, là được có thể nhờ được Tổ An.