Chương 3464: Trục xuất Đông Cung (2)
Chương 3464: Trục xuất Đông Cung (2)Chương 3464: Trục xuất Đông Cung (2)
Tổ An nhịn không được cười lên, trực tiếp năm xuống:
- Ngủ ngon, Lệnh nhi muội muội.
Lúc này cả người Tạ Đạo Uẩn như đang cháy, không ngừng suy tư, vạn nhất lát nữa Tổ đại ca ôm ta thì làm sao bây giờ?
Ta đến cùng là vờ ngủ, ngầm thừa nhận, hay chủ động phối hợp?
Cái trước sợ Tổ đại ca cảm thấy ta không nguyện ý, nhưng cái sau lại sợ Tổ đại ca hiểu lầm ta là nữ tử tùy tiện...
Ai nha, Tạ Đạo Uẩn a Tạ Đạo Uẩn, ngươi đang suy nghĩ gì đấy, Tổ đại ca là nam tử đỉnh thiên lập địa, chính nhân quân tử không gì sánh kịp, làm sao có khả năng làm ra loại chuyện này.
Chỉ bất quá nửa đêm ngủ xoay người là có khả năng không cẩn thận tay chân khoác lên người ta, ta... ta giả vờ không biết là được.
Nhiều lần vụng trộm vén chăn lên dò xét bên cạnh, lại phát hiện Tổ An quy quy củ củ nằm ở tít ngoài rìa, ánh mắt đóng chặt, hô hấp đều đều, dường như đã tiến vào mộng đẹp.
Tổ đại ca thật đẹp trai, những cô nương ở Minh Nguyệt thành kia đều nói đệ đệ soái, ta lại cảm giác không ra, kém xa Tổ đại ca...
Hôm nay giày vò một đêm, thể xác và tinh thần của nàng sớm đã mệt mỏi, nằm ở trên giường suy nghĩ lung tung, bất tri bất giác rơi vào mộng đẹp.
Ngày thứ hai, ánh nắng màu vàng óng phá vỡ tầng mây vẩy xuống nhân gian, chân trời dần sáng, tiếng gà trống gáy liên tiếp vang lên.
Tạ Đạo Uẩn từ từ mở mắt, tối hôm qua tựa hồ cái gì cũng không có phát sinh.
Tối hôm qua nằm mộng, mơ thấy nàng không cẩn thận đi đến một thế giới băng tuyết ngập trời, không biết có phải Đại Tuyết Sơn hay không.
Thời điểm lạnh không chịu được, lại đụng phải một con gấu lớn, con gấu kia thật ấm áp, núp ở trong ngực nó vượt qua một mùa đông giá lạnh.
Sau đến chính mình giống như biến thành một cái gấu cái?
Con gấu kia cái gì cũng tốt, nhưng trong ngực có đồ vật gì cấn cấn thật khó chịu.
Nghĩ đến giấc mộng lung ta lung tung không có chút logic nào kia, Tạ Đạo Uẩn nhịn không được bật cười.
Bất quá lúc này, ánh mắt của nàng mở ra, thấy rõ tình hình trước mắt, nụ cười nàng nhất thời cứng đờ.
Nào có con gấu gì, rõ ràng là Tổ đại ca.
Tối hôm qua còn lo lắng đối phương ngủ không quy củ, nhưng hiện tại người †a quy quy củ củ ngủ ở cạnh giường, tư thế không khác hôm qua.
Ngược lại mình, lúc này cả người như bạch tuộc ôm hẳn, hai tay ôm lấy cổ người ta thì thôi, mấu chốt là hai đùi còn kẹp lấy eo hắn, có thể rõ ràng cảm nhận được gò mu hạ thân của mình ép vào người đối phương.
Aaal
Ném chết người!
Nàng cẩn thận từng li từng tí nhấc chân lên, sợ kinh động đối phương.
Vừa chậm rãi vận động, vừa vụng trộm ngẩng đầu nhìn về phía Tổ An, nghĩ thầm tuyệt đối đừng tỉnh, tuyệt đối đừng tỉnh...
Cả người nàng cứng đờ, bởi vì nàng ngẩng đầu vừa vặn nhìn thấy một đôi mắt sáng.
Tổ An cười cười:
- Ngươi tỉnh rồi?
- Ta chưa tỉnh!
Tạ Đạo Uẩn giống như bị chạm điện lùi về trong chăn, chỉ hận không thể có cái chày gỗ lớn hung hăng nện mình một gậy, làm mình ngất đi.
Tổ An đứng dậy chỉnh lý y phục, ôn nhu nói:
- Lệnh nhỉ muội muội không cần để ý, đêm qua ngươi cảm lạnh, ngủ không tự giác tới gần nguồn nhiệt là rất bình thường, chắc hẳn ngày bình thường tư thế ngủ của muội muội rất văn nhã.
Tạ Đạo Uẩn cảm động, Tổ đại ca lại còn thân mật tìm lý do cho nàng, nàng đâu còn ý tứ tránh ở trong chăn, cái đầu chui ra, ôn nhu nói:
- Đa tạ Tổ đại ca.
Sau đó ánh mắt cứng đờ.
Tổ An cũng có chút mất tự nhiên, đứng dậy đi ra ngoài:
- Ta đi thu thập hành lý, muội muội rửa mặt đi.
Nói xong khom người bỏ chạy.
Sắc mặt Tạ Đạo Uẩn đỏ bừng, đối phương nào có hành lý gì cần thu thập.
Nàng rốt cuộc minh bạch hôm qua con gấu dùng cái gì cấn mình.
Cũng không biết thân thể ôn nhu của Sở tiểu thư làm sao chịu đựng được.......
Cũng không lâu lắm, hai người đi tới dưới chân kinh thành, bây giờ cổng thành đã mở, bách tính rộn rộn ràng ràng, vô cùng náo nhiệt.
Nhìn tường thành hùng vĩ, Tổ An nghĩ thầm lại về tới đây.
Hắn đưa Tạ Đạo Uẩn về học viện trước, chỉ có đến nơi đó, nàng mới không bị các thế lực thương tổn.
Sau đó hẳn trực tiếp tiến cung.
Vốn hắn còn lo lắng Bích Linh Lung vào triều, dù sao trước đó hoàng đế rời kinh, lưu nàng phụ trợ Thái Tử giám quốc, chính sự bình thường đều do nàng xử lý.
Kết quả vừa tiến cung liền nhìn thấy Phác Đoạn Điêu cùng Tiêu T¡ Côn, tựa hồ hai người một mực chờ ở chỗ này. - Tổ đại nhân!
Hai người nhìn thấy hắn vội vàng hành lễ.
Nhìn thấy đôi dở hơi này, Tổ An không nhịn được tươi cười.
Mấy người hàn huyên một lúc, Tiêu Ti Côn nói:
- Thái Tử Phi biết Tổ đại nhân ước chừng mấy ngày nay sẽ tới, cho nên sớm phái huynh đệ chúng ta mỗi ngày chờ ở chỗ này, mấy ngày nay còn cố ý lùi triều hội ở Đông Cung chờ ngươi.
Phác Đoạn Điêu cũng cảm khái nói:
- Ta ở trong cung làm nha sai nhiều năm, còn chưa thấy qua Thái Tử Phi coi trọng ai như thế.