Lục Địa Kiện Tiên (Dịch)

Chương 3474 - Chương 3474: Lựa Chọn

Chương 3474: Lựa chọn Chương 3474: Lựa chọnChương 3474: Lựa chọn

Cả người như đào mật thành thục tới cực điểm, dường như chỉ cần thoáng dùng lực sẽ chảy ra nước.

- Bái kiến nương nương.

Tổ An thì lễ.

- Ai u, chúng ta thâm kín gặp mặt đâu cần những lễ nghi phức tạp này, mau tới đây.

Liễu Ngưng ở trên giường vẫy tay, trong mắt tỏa ra một loại quang mang không hiểu.

Nghe ngữ khí kiều mị của nàng, đầu Tổ An không khỏi lớn, hôm nay hắn tiến cung là đến làm chính sự.

Xuyên qua bức rèm che, đi tới trước giường êm, Tổ An càng rõ ràng cảm nhận được vận vị thành thục trên người nàng, quả nhiên là một cái nhăn mày một nụ cười đều toát ra phong tình, đó là đồ vật thiếu nữ ngây ngô vĩnh viễn khó có thể với tới.

Lúc này Liễu Ngưng cũng đang quan sát hắn, không ngừng gật đầu:

- Một đoạn thời gian không thấy, khí chất càng thêm trầm ổn, người cũng càng anh tuấn.

Tựa hồ có thể thấy được hỏa diễm trong mắt nàng, Tổ An vội vàng nói:

- Ta mới vừa từ chỗ Thái Tử Phi tới.

Lữ công công đã đến nơi đó tìm hắn, hoàng hậu tất nhiên cũng rõ ràng.

Quả nhiên, Liễu Ngưng bị hấp dẫn chú ý:

- Hừ, ta biết, ngươi vừa về khẳng định sế đi nhìn nàng, ai, cũng đúng, người ta thanh xuân, nào giống ta hoa tàn ít bướm.

Tổ An không khỏi cười nói:

- Nếu nương nương gọi hoa tàn ít bướm, thiên hạ không biết bao nhiêu nữ nhân sẽ nguyện ý biến thành loại hoa tàn ít bướm này.

- Nhưng ngươi hết lần này tới lần khác vẫn chạy đi xem nàng trước, cô gái nhỏ kia có điểm nào tốt, lại để ngươi mê đến thần hồn điên đảo?

Liễu Ngưng tự nhiên không có bị lời này lừa gạt.

Tổ An lo lắng nàng nghĩ đến cái gì, vội vàng giải thích:

- Ta dù sao cũng là Thái Tử Trung Thứ Tử, đi Đông Cung trước là sự tình kinh thiên địa nghĩa.

- Hừ, Thái Tử Trung Thứ Tử có cái gì vui, về sau ta điều ngươi đến Khôn Ninh Cung, làm Đại Trường Thu của ta.

Liễu Ngưng vẫy tay, ra hiệu hắn ngồi xuống.

Tổ An:

- Ta không dám đoạt bát cơm của Lữ công công.

- Cũng đúng, nếu ngươi biến thành như Lữ công công, ta sẽ không thích ngươi.

Liễu Ngưng đứng dậy tiến đến đầu vai hắn, trọng lượng nửa người đặt ở sau lưng, không để ý bầu vú mình bị ép đến biến hình.

Cảm nhận được áp bách khiến người ta ngạt thở ở sau lưng, Tổ An cảm thán nói:

- Không nghĩ tới bây giờ nương nương đã là Đại Tông Sư. - Nói đến đây là công lao siêng năng gian khổ của Tổ đại nhân.

Liễu Ngưng mị hoặc cười một tiếng, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua người hắn.

- Ngược lại là ngươi, sao hiện tại ta hoàn toàn nhìn không ra sâu cạn.

- Có sâu cũng không sâu bằng nương nương.

- Chán ghét...

Tổ An thở dài một hơi:

- Nương nương khôi phục tu vi nhanh như vậy, lúc trước còn gạt ta, nói phải rất nhiều lần.

- Ai bảo ngươi luôn trốn tránh ta, cho nên cố ý nói nhiều một chút, mới có thể để ngươi bất tri bất giác hoàn thành nhiệm vụ.

Liễu Ngưng nhịn không được ghé vào lỗ tai hắn nhẹ nhàng thổi một hơi. - Trước đó nói số lần kia vẫn hữu hiệu, Tổ đại nhân tùy thời có thể đến thực hiện.

- Tựa hồ nương nương sáng sủa hơn trước kia rất nhiều.

Tổ An kinh ngạc.

- Đó là đương nhiên, cự thạch một mực áp ở trong lòng bị dọn đi nha.

Nói đến đây, thần sắc của Liễu Ngưng nghiêm lại, thay đổi tư thái thiên kiều bách mị.

- Hắn chết thật?

Tổ An gật đầu:

- Tận mắt nhìn thấy, chắc chắn 100%.

Bỗng nhiên sắc mặt của Liễu Ngưng có chút kỳ quái, phảng phất như cao hứng, lại phảng phất như bi thương, lại tựa hồ hồi ức, hỗn hợp các loại tâm tình, cuối cùng thở một hơi thật dài:

- Chết cũng tốt.

- Tựa hồ nương nương có chút thương tâm?

Tổ An nghĩ thầm nếu nàng biết mình giết Triệu Hạo, sẽ không đến mức tìm hăn báo thù chứ.

- Tiểu nam nhân ăn dấm sao?

Liễu Ngưng cười cười, cuối cùng lắc đầu nói.

- Không có thương tâm, nhưng hoặc nhiều hoặc ít có chút thương cảm, dù sao lúc trước chúng ta cũng là vợ chồng.

- Thật kỳ quái, thời điểm hắn còn sống, ta ngày ngày ước gì hắn chết sớm, nhưng thật chết, ngược lại có chút trống rỗng.

Tổ An đáp:

- Xem ra nương nương là người trọng tình cảm.

- Trọng tình cảm gì chứ, chỉ là trải qua thời đại của hắn, hắn lưu lại cho mọi người quá nhiều lạc ấn mà thôi.

Bỗng nhiên Liễu Ngưng tự giễu cười một tiếng.

- Ta thực là nữ nhân xấu, trượng phu chết, trong lòng lại cao hứng chiếm đa số.

Tổ An nghĩ thầm ta cũng cao hứng.

- Là Tê Vương liên thủ với Tế Tửu giết sao?

Đột nhiên Liễu Ngưng hỏi.

- Vì sao nương nương hỏi như vậy?

Tổ An kinh ngạc.

- Hoàng đế đã vô địch thiên hạ, trên đời ai có thể một đối một giết hắn, nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có Tê Vương và Tế Tửu có thực lực này, Tề Vương tất nhiên khỏi cần nói, đã sớm cùng hoàng đế thành thế nước lửa, Tế Tửu là Vương gia tiền triều, tuy những năm này giả đến mây trôi nước chảy, nhưng ta có thể cảm nhận được trong lòng hắn đè nén một ngọn lửa, một khi bạo phát, khẳng định long trời lở đất.
Bình Luận (0)
Comment