Lục Địa Kiện Tiên (Dịch)

Chương 3486 - Chương 3486: Bội Bạc

Chương 3486: Bội bạc Chương 3486: Bội bạcChương 3486: Bội bạc

Vốn cho rằng là người của Kinh Triệu Duẫn hoặc Đình Úy tới bắt, hoặc người của Ti Đãi Giáo Úy hắn cũng không sợ hãi chút nào, nhưng những vệ sĩ này liền để người nghiền ngẫm.

Bởi vì toàn bộ kinh thành, chỉ có thị vệ của hoàng tử mới có thể sử dụng áo giáp màu tím, không biết là thủ hạ của vị hoàng tử nào.

Lại nói đuổi bắt đào phạm, thời điểm nào thành chức trách của hoàng tử.

Lúc này Sở Ấu Chiêu giang hai cánh tay chặn ở cửa ra vào:

- Không cho phép tìm, các ngươi không có thủ lệnh của Đình Úy, có tư cách gì điều tra khu dân cư? - Huống chỉ đây là nhà của Quốc Công!

- Quốc Công? Bây giờ hai vị Quốc Công ở đâu?

Tướng lãnh trung niên kia là người dẫn đầu, không khỏi cười lạnh.

Hô hấp của Sở Ấu Chiêu thoáng cái gấp rút:

- Hai vị Quốc Công của Tần gia xác thực bị giam giữ, nhưng triều đình một ngày không có định tội, thì Tân gia vô tội, ở đâu là địa phương các ngươi giương oail

- Ha ha, Quốc Công Phủ, thật uy phong, chỉ tiếc những thứ này dọa sợ người khác, không doạ được chúng ta, chúng ta là phụng lệnh Tấn Vương, tới bắt khâm phạm của triều đình. Quốc Công của Tần gia các ngươi lại lớn, có thể lớn qua Tấn Vương của chúng ta sao?

Tướng lãnh trung niên nhìn về phía Tấn Vương Phủ chắp tay một cái, vẻ mặt ngạo nghễ.

Tổ An sững sờ, Tấn Vương?

Ở kinh thành thời gian cũng không tính ngắn, tự nhiên biết Tấn Vương này là người thế nào.

Tuy Triệu Hạo con cái đông đảo, nhưng có hai người khá đặc biệt, một cái là Thái Tử ngốc Triệu Duệ Trí bây giờ, một cái là Tấn Vương Triệu Duệ Dũng.

Triệu Duệ Trí tên Duệ Trí, trên thực tế lại là kẻ ngu.

Triệu Duệ Dũng tên là Duệ Dũng, trên thực tế lại người yếu nhiều bệnh, thân thể không tốt, thiên hạ không ít danh y đều nói hắn sống không lâu.

Cũng may Triệu Hạo giàu có, tìm các loại linh thảo trân quý mới kéo được tính mạng của hắn, nên không có chết yểu.

Bất quá dù dùng nhiều linh dược như vậy, cùng với Triệu Hạo thỉnh thoảng lấy tu vi cái thế thay hắn tẩm bổ kinh mạch, nhưng Thái Y trong cung đều đạt thành nhận thức chung, là Tấn Vương đời này chỉ sợ sống không quá 35 tuổi.

Phải biết đây là một thế giới tu hành, thọ mệnh con người vượt qua mức độ bình quân kiếp trước, cho nên 35 tuổi này thật sự là quá ngắn ngủi.

Triệu Hạo cũng lòng sinh thương tiếc với đứa con trai này, cho hắn đãi ngộ là tốt nhất trong các hoàng tử, cơ hồ bằng với Thái Tử.

Nhưng mọi người đều biết hắn sống không lâu, nên không ai thèm ghen ghét.

Thậm chí ngay cả hoàng hậu, Thái Tử Phi trước đó, nói mấy vị hoàng tử có thể tranh giành hoàng vị với Triệu Duệ Trí, cũng không có nhắc tới hắn.

Tổ An âm thầm đậu đen rau muống, đôi thân huynh đệ này lấy tên có phải có tật xấu hay không, đều hoàn toàn ngược lại, đồng thời hiếu kỳ, một Vương gia không tranh quyền thế, vì sao chạy tới bắt khâm phạm triều đình?

Lúc này trên mặt Sở Ấu Chiêu cũng có chút lo lắng:

- Xem như Tấn Vương, cũng không thể không nói vương pháp nha!

- Vương pháp? Bây giờ hoàng thượng gặp chuyện không rõ sống chết, Tấn Vương thương tâm gần chết, muốn báo thù cho hoàng thượng để tận hiếu đạo thì có lỗi gì?

Tướng lãnh trung niên lạnh lùng nói.

- Ngược lại Sở công tử chứa chấp khâm phạm, còn không biết xấu hổ nói vương pháp?

Tổ An nghĩ thầm thì ra là thế, Tấn Vương xưa nay được Triệu Hạo yêu thích, hắn tự nhiên cũng rất tôn kính phụ thân của mình.

Không giống Thái Tử ca ca ngốc, hắn tự nhiên biết phụ thân dữ nhiều lành ít, cho nên muốn tìm người trút giận.

- Mộ Dung Thanh Hà không có quan hệ tới sự tình hành thích, vì sao nói nàng là khâm phạm!

Sở Ấu Chiêu vừa tức vừa gấp, nàng và Mộ Dung Thanh Hà thanh mai trúc mã, cảm tình vô cùng tốt, tự nhiên muốn giúp đối phương thoát hiểm.

- Phụ thân nàng thân là Quang Lộc Huân, vốn phụ trách công tác phòng vệ an toàn, hoàng thượng gặp chuyện, cha nàng phải chịu trách nhiệm hàng đầu. Huống chỉ nàng còn ở trong đại quân lúc trước hộ vệ hoàng thượng, có hiềm nghi bỏ bê nhiệm vụ, bây giờ dám chạy trốn, càng ngồi vững có tật giật mình!

Thanh âm của trung niên dần dần lớn.

Những thủ hạ của hắn bức tới, sát khí đằng đằng, mỗi một bước thanh âm chỉnh tề như bùa đòi mạng, để đám người Sở Ấu Chiêu hãi hùng khiếp vía.

Tân gia bởi vì hai gia chủ và hai vị công tử bị bắt, toàn bộ tán tán trốn trốn, bây giờ trong Tân phủ đã không có bao nhiêu hộ vệ.

Chỉ có bốn năm hộ viện lưu ở bên người Sở Ấu Chiêu, nhìn thấy tình hình này, từng người khó khăn nuốt nước miếng, hai chân run lên.

Một người nhỏ giọng nói với nàng:

- Sở công tử, bây giờ Tân gia chúng †a bản thân khó đảm bảo, thực sự không có cách nào bảo vệ Mộ Dung tiểu thư.

- Không sai, chỉ là mời Mộ Dung tiểu thư đi điều tra, cũng chưa chắc sẽ làm gì nàng, không bằng chúng ta...

- Im miệng!

Sở Ấu Chiêu trợn mắt nhìn, trực tiếp đánh gãy mấy người.

Lúc này tướng lãnh kia cười ha ha:

- Xem ra Mộ Dung Thanh Hà quả nhiên ở chỗ này, người đâu, đi vào bắt người!
Bình Luận (0)
Comment